Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Phần 12
Mọi người đang chuẩn bị cúng tế vừa ca vừa múa.
"Họ đang làm gì vậy?" Cảnh sát Nhậm hỏi.
"Các người gặp may đấy, đúng dịp tế thần."
Cơ thể tôi run lên: "Tế thần? Sao lại ở trong hang động?"
"Thần không phải từ trên trời xuống, họ sống dưới lòng đất, ngay trong hang động, người vùng này ai cũng biết." Hướng dẫn viên tự hào nói.
Tôi đột ngột túm lấy cổ áo anh ta: "Ý anh là, thứ sống trong hang động. . . là thần?"
"Đúng vậy! Chính là thần thổ địa của chúng tôi!" Anh ta nói như điều hiển nhiên: "Bên trong còn có một bí mật, người ngoài như các người chắc chắn không biết. Các người có biết tại sao Trụ Vương ban đầu lại dời đô không? Kinh đô nhà Thương vốn không ở đây mà ở bên Thương Khâu, người nhà Thương gọi là 'Thiên Ấp Thương'. Nhưng một ngày, vị thần được thờ phụng ở Thiên Ấp Thương c.h.ế.t rồi! Bị thần ở Triều Ca của chúng tôi đánh bại! Vì vậy Trụ Vương mới dẫn Đắt Kỷ đến vùng đất của chúng tôi lập đô."
"Không chỉ có một vị thần. . ."
Tôi cảm thấy mình như nắm được manh mối quan trọng nào đó.
Thực ra năng lực của chồng tôi đã vượt xa phạm trù của con người.
Trong nhận thức của anh ấy, anh ấy và con người là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt.
Nhưng trước đây, năng lực này không có hình dạng cụ thể, tôi cũng chẳng hiểu gì về anh ấy.
Cho đến khi từ "thần" được thốt ra từ miệng hướng dẫn viên huyện Kỳ.
—— Chẳng lẽ, chồng tôi là một vị thần cổ xưa? !
Tôi như bị mê hoặc, vuốt ve tảng đá lớn chắn giữa đường.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về tim tôi.
Xung quanh tối dần, đuốc lửa chập chờn lay động, tôi lại trở về nơi giấc mơ dừng lại, trong bóng tối khổng lồ, có thứ gì đó sột soạt, sột soạt bò qua tảng đá.
Tôi đã thấy.
Tôi thấy một đoạn m.á.u thịt hỗn độn không định hình, cẩn thận nhích vào tầm nhìn của tôi, rồi cố gắng hết sức hóa thành năm ngón tay, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, đặt lên đầu ngón tay tôi.
"Thái Tuế đại thần, hôm nay ngài có thấy chim ngũ sắc bay qua bên ngoài không? Ngài thật sự nên ra ngoài tắm nắng đi."