Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

Phần 1

1

Tôi vừa chạy ra ngoài vừa khóc.

Quá kinh khủng, m.á.u loang lổ khắp sàn, nơi nơi đều là máu.

Tôi định gọi điện báo cảnh sát, nhưng nơi này quá hẻo lánh, không có sóng điện thoại.

Hoảng sợ đến mức tôi nhảy lên xe Porsche của mình, đạp ga phóng thục mạng. Đến khi xe xuống cao tốc, tôi mới bình tĩnh lại đôi chút.

Trên đường đến đây, tôi vô cùng khó hiểu, Khương Thiên Kỳ ngoại tình sao lại chọn chốn hoang vu thế này. Anh đường đường là tổng giám đốc Thiên Thịnh, lén lút ngoại tình sao không thuê phòng tổng thống đi!

Còn ra thể thống gì nữa không!

Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại đi đời luôn!

Chết mất xác luôn rồi!

Tôi từ vị trí chính thất bị cắm sừng biến thành góa phụ trong nháy mắt, nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Điện thoại bắt đầu réo vang, đã hiện cột sóng.

Tôi vội vàng gọi 110: "Alo, hu hu chồng tôi c.h.ế.t rồi. . ."

Cảnh sát giao thông chặn tôi lại: "Chào cô, không được vừa lái xe vừa nghe điện thoại —— ủa lại là cô à?"

Tôi biết anh cảnh sát này, họ Nhậm, mới hai ngày trước anh ta vừa phạt tôi.

Ánh hào quang của người dân cảnh sát sưởi ấm tâm hồn tôi, khiến tôi khóc như thím Tường Lâm*: "Cảnh sát Nhậm ơi, chồng tôi c.h.ế.t rồi!"

(*) Một nhân vật trong tiểu thuyết văn học của Lỗ Tấn

"Cái gì? !"

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi!" Tôi vừa khóc vừa nói, "Dạo này tôi nghi ngờ chồng tôi ngoại tình, nên tôi đã đặt thiết bị định vị trên xe anh ấy. Sáng nay anh ấy quả nhiên đi về phía núi Cửu Long ở ngoại thành. . . Khi tôi đến nơi, đó là một khu chung cư cũ kỹ, cầu thang đã rỉ sét, rồi tầng bốn nơi anh ấy hẹn hò, cửa cũng không có! Trên sàn vương vãi quần áo, có cả nam lẫn nữ, đi vào trong thì thấy. . . thấy hai bộ da người!"

Cảnh sát Nhậm lắng nghe rất chăm chú, lúc này quay đầu vẫy tay: "Các cậu mang máy đo nồng độ cồn đến cho Khương phu nhân thử xem."

"Tôi không uống rượu! Là thật đấy, m.á.u me khắp sàn, hung thủ có vẻ vẫn chưa đi! Tôi nghe thấy bên trong có tiếng động kỳ lạ! Giống như. . . giống như. . . có người đang khuấy nhân thịt sủi cảo, cái kiểu âm thanh thịt trộn vào nhau ấy, anh hiểu không?"

Có lẽ vì tôi khóc quá dữ dội.

Cuối cùng cảnh sát Nhậm cũng coi trọng vấn đề của tôi. Anh ta mở cửa xe thay tôi: "Tôi đưa cô đến đồn cảnh sát."

"Hu hu cảm ơn anh."

"Nhưng mà Khương phu nhân này, đi giày cao gót lái xe là vi phạm quy định đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận