Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Phần 18
Năm 2003.
Một trại trẻ mồ côi ở thành phố S, Trung Quốc.
Thiếu nữ mười bốn tuổi ôm gối ngồi trong góc tường, không ngừng run rẩy.
Nỗi sợ hãi khi thân thể bị hủy hoại dù đã quên đi, vẫn in sâu trong tiềm thức của cô.
Nhân viên kiên nhẫn nói với cô: "Bố mẹ em gặp tai nạn xe, em sống sót, nhưng không sao cả, chúng tôi sẽ chăm sóc em. . . Có người ẩn danh đã quyên góp rất nhiều tiền cho em, em sẽ bình an lớn lên, đi học, đừng sợ."
Bên ngoài cửa sổ trong đêm mưa.
Chàng trai cao ráo đứng lặng lẽ nhìn.
Có lẽ thời gian thực sự là tương đối.
Anh chưa bao giờ cảm thấy ba nghìn năm là dài.
Nhưng khoảng cách của một ô cửa sổ này lại khiến anh không thể chạm tới.
Sáu năm sau, trường Đại học F.
Khương Thiên Kỳ, một thanh niên ưu tú vừa từ nước ngoài trở về, được mời về trường cũ làm một buổi tọa đàm.
Khi buổi tọa đàm kết thúc, một giọng nói trong trẻo gọi anh lại: "Thưa anh Tưởng, anh làm rơi bút máy này."
Họ nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Cô gái trẻ tự đắc nghĩ rằng mình thật tâm cơ âm trầm.
Cô không biết rằng, chiếc bút máy đó là do anh cố tình đánh rơi.
Giống như cô không nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Ba năm sau, họ kết hôn.
Như bao câu chuyện cô bé Lọ Lem khác.
Cô gái thử váy cưới trong phòng thay đồ, vị hôn phu ngồi bên cửa sổ nhìn mưa.
Trong ký ức của anh từng có rất nhiều người, nhưng giờ đây tĩnh lặng như đêm mưa.
Két két. . . .
Cô đẩy cửa bước ra, đeo trang sức đến trước mặt anh: "Thế nào?"