Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

Phần 19

". . . Anh sẽ không sinh con với ông ta đâu." Chồng tôi kiêu ngạo quay mặt đi.

2

Hai tháng sau, tôi sinh non.

Người đỡ đẻ là chồng tôi.

Quá trình rất nhẹ nhàng.

Chủ yếu là cái thứ này, mẹ nó, là đẻ trứng. . .

Không phải trứng vỏ cứng như trứng gà, mà là kiểu như trứng ếch, từng cục từng cục nhầy nhầy, ghê c.h.ế.t đi được.

Sau đó chồng tôi vào bếp xé hai miếng màng bọc thực phẩm, gói con lại, rồi cho vào nồi cơm điện.

Đứa trẻ xấu không thể tả.

Tôi vừa mở nắp đã nôn luôn.

Xấu vãi!

Tôi thật sự, một chút tình mẫu tử cũng không nảy sinh được, quá ghê tởm.

Còn hôi nữa.

Con giống cha, tôi thật sự chẳng di truyền được gì.

"Em chỉ có 23 cặp nhiễm sắc thể, anh có hơn 40. 000 cặp. Đương nhiên không giống em được."

Vì tôi thực sự khó chịu về mặt sinh lý, anh ấp trứng qua loa rồi thả xuống biển.

Tôi hỏi anh: "Em không phải mang cả đống sao, sao chỉ sinh ra ba đứa?"

"Chúng ăn thịt hết anh em rồi." Chồng tôi bình thản nói: "Anh cho em sinh non cũng vì lý do này, nếu tiếp tục mang thai, cuối cùng sẽ chỉ còn một thai. Nếu như vậy, nó sẽ thừa kế toàn bộ quyền năng của anh."

Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy tình mẫu tử đã mất trỗi dậy: "Nhỏ như vậy xuống biển không sao chứ? Dưới biển còn có phóng xạ hạt nhân nữa."

Mắt chồng tôi sáng lên: "Hồi xưa anh ở dưới biển, sao không gặp được mấy thứ ngon thế chứ."

Nói xong còn l.i.ế.m môi.

Tôi cảnh cáo anh: "Khương Thiên Kỳ, không được mang nước thải hạt nhân lên bàn ăn nhà mình."

Anh im lặng.

"Có nghe không? !"

". . . Ừm. Anh ra ngoài ăn lén."

Chúng tôi vì vấn đề thực đơn này mà cãi nhau một trận.

Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, anh ăn chất thải hạt nhân dù sao cũng có lợi cho môi trường.

Về sau tôi cũng không ngăn cản anh nữa.

Chỉ có một điều: ăn chất thải hạt nhân xong, không được hôn môi em.

Bạn cần đăng nhập để bình luận