Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

Phần 9

Nhưng cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Tôi không còn ở trong xe mà là ở trong một căn nhà gạch bùn nửa hầm.

Trời vừa hửng sáng, có mấy phụ nữ mặc đồ cổ trang đang nói chuyện bên giường tôi.

Phát âm của bọn họ rất kỳ lạ, rất xa lạ, không phải bất kỳ ngôn ngữ nào tôi biết, nhưng cơ thể tôi dường như tự mang một ân tượng mạnh mẽ, tự động ngồi dậy khỏi giường, cung kính đi theo bọn họ ra ngoài cửa.

Lúc này tôi mới phát hiện tôi không thể kiểm soát cơ thể mình.

Đây có lẽ là một giấc mơ.

Bên ngoài cửa là một quảng trường rất lớn. Hai bên đường rộng, cứ cách vài bước lại cắm một cây sào dài, treo những thứ đen đen.

Tôi đi rất lâu mới phát hiện ra, mới phát hiện ra. . .

Từng cái, đều là người!

Có người bị chặt đứt tay chân!

Có người bị chẻ làm đôi, xương sườn toác ra!

Tôi nhớ đến một cuốn sách giới thiệu về sự tiến hóa của chữ viết. Trong đó nói, trong văn tự giáp cốt, những từ như "dụng (用)" "mão (卯)" nguyên nghĩa đều chỉ thịt dâng cho thần. Chúng biểu thị trực quan nhất hình dạng tế phẩm bị móc ruột treo lên.

Tôi suýt nôn ra - Con đường này dài bao nhiêu?

Lại treo bao nhiêu người?

Tôi đi đến bệ cao ở giữa quảng trường, cùng với hai thiếu nữ khác, từ tay đại tư tế nhận lấy ba cái chậu vàng.

Trong chậu vàng lần lượt đựng một đầu người, một trái tim, còn có thịt băm.

Tôi muốn nôn, nhưng cơ thể trong mơ lại dưới cái nhìn chăm chú của đế quân trên cao, bưng chậu vàng đi về phía gò đất cách đó không xa, như đã tập mãi thành thói quen từ lâu.

Đoàn người chúng tôi đi vào gò đất trong ánh bình minh, đi vào hang động đang há miệng kia, ánh lửa trên tường làm bóng người nhảy múa quỷ dị.

Trong đường hầm có một tảng đá lớn, trên đó được đẽo thành một long án, chúng tôi đặt chậu vàng lên long án.

Thiếu nữ đi cùng bô bô nói với tôi một tràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận