Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

Phần 17

Nội tạng ngâm trong m.á.u của thần linh, chậm rãi nhúc nhích.

Cổ thần ôm hòm ngẩng đầu đau đớn.

Năng lượng, hắn cần nhiều năng lượng hơn nữa. . .

Trong chớp mắt, động cơ hơi nước đã nhảy lên sân khấu lịch sử.

Người phương Đông đội mũ lễ phục đi trên thảo nguyên rộng lớn miền Tây.

Đột nhiên có tiếng sáo phiêu diêu vọng lại.

Thân sĩ nọ giật mình, quay đầu nhìn hộp thiếc trên xe ngựa.

Tiếng sáo không phải từ trong đó vọng ra.

Ông ta mất một ngày mới tìm thấy người thổi sáo ở mỏ gần đó.

Đó là một người công nhân Trung Quốc, vượt đại dương đến miền Tây nước Mỹ.

Giờ anh ta sắp chết, giống như những người lao động nô dịch khác ở đất nước này.

"Ai dạy anh khúc nhạc này?" Thân sĩ nọ hỏi.

"Tôi biết từ khi sinh ra. . ."

Giọng quê cổ xưa vang vọng.

Đây là âm thanh của Triều Ca.

Đây là âm thanh của Hi Oa.

Thân sĩ chợt động lòng, nhìn anh ta bằng ánh mắt thân thiết: "Anh đến từ quê hương của vợ tôi, tôi ngửi thấy mùi hương của nàng trong huyết mạch của anh. Vì thế, ta có thể thực hiện một điều ước cho anh, anh muốn ước điều gì?"

"Tôi mong bọn da trắng phải trả giá. . ."

Người công nhân Trung Quốc trút hơi thở cuối cùng.

Thân sĩ cởi mũ, thề nguyện như một vị thần cổ đại: "Điều ước của ngươi sẽ thành hiện thực."

18 tháng sau, Nội chiến Mỹ bùng nổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận