BẢO BỐI KIỀU GIA
HUYẾT MẠCH LỤY NGUYỀN VÀ TRẬN CHIẾN TỐI HẬU
Sau trận chiến ban đêm tại trạm quan sát, liên minh huyết mạch trở về dinh thự Kiều Nhậm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi đứng trên ban công, nhìn về phía rừng sâu, nơi những sinh vật bóng tối đã rút lui nhưng vẫn rình rập.
Tiểu Lâm khẽ bước đến, vai lướt nhẹ vào tay tôi, đôi mắt đỏ như lửa. Dù là sinh vật, nhưng ánh mắt nó tràn đầy cảm xúc, như muốn nhắn nhủ: “Chúng ta chưa xong đâu.”
Anh hai bước tới, tay nắm bản đồ huyết mạch:
“Đêm nay, kẻ thù sẽ không bỏ qua. Họ đã biết sức mạnh của liên minh và muốn tiêu diệt ngay khi chúng ta còn chưa kịp củng cố.”
Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cảm giác rằng trận chiến này sẽ không chỉ là chiến đấu đơn thuần, mà còn là một cuộc đối đầu với số phận.
Trong lúc luyện tập chuẩn bị cho trận chiến tối hậu, anh hai gọi tôi vào thư phòng kín. Ánh nến nhảy múa trên các bức tường cổ, phản chiếu những ký hiệu huyết mạch chạm khắc tinh xảo.
“Ngươi không chỉ là đứa trẻ may mắn. Huyết mạch ngươi mang trong người đã từng tồn tại từ thời kỳ huyền thoại. Nó liên kết với Tiểu Lâm để tạo ra sức mạnh vượt qua mọi rào cản.”
Tôi nhíu mày, tim đập mạnh:
“Ý anh là… tôi là chìa khóa?”
Anh hai gật đầu, giọng trầm:
“Không chỉ là chìa khóa. Nếu ta không khai thác đúng cách, kẻ thù có thể chiếm lấy huyết mạch này, và toàn bộ liên minh sẽ sụp đổ.”
Tiểu Lâm đứng bên cửa, đôi mắt đỏ sáng rực. Nó biết rằng, sức mạnh của chúng tôi giờ đây là một vũ khí lẫn trách nhiệm khổng lồ.
Khi đêm xuống, một bóng đen khổng lồ lướt qua rừng. Kẻ thù đã tập hợp một đội quân hùng mạnh hơn cả trận trước. Đứng trên đỉnh đồi, anh ba hít sâu:
“Chúng ta không thể chiến đấu tản mát. Phải tập trung huyết mạch và chiến thuật, hoặc sẽ thất bại toàn diện.”
Anh bốn và các trưởng tộc nhanh chóng chia quân, bố trí chiến tuyến quanh khu vực trọng yếu. Tiểu Lâm đứng trước tôi, gầm vang, sẵn sàng lao vào trận chiến.
Tôi nắm chặt tay nó, cảm nhận huyết mạch đồng bộ bùng nổ:
“Hãy cùng nhau, Tiểu Lâm. Đây là trận chiến tối hậu, không còn đường lui.”
Bầu trời tối sầm, ánh sáng huyết mạch rực rỡ như sao băng lao xuống. Sinh vật bóng tối tràn vào, tạo thành làn sóng tấn công. Tiểu Lâm lao lên, móng vuốt phát sáng đỏ rực, húc vào đội quân đen, tạo ra một vùng ánh sáng chói lòa.
Tôi giải phóng năng lượng huyết mạch, tạo lá chắn bảo vệ cho các đồng minh, đồng thời phản công những sinh vật đột nhập. Tiếng gầm, tiếng la hét, ánh sáng đỏ và đen giao nhau, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn nhưng tráng lệ.
Một sinh vật bóng tối khổng lồ lao tới, gầm vang như sấm. Tiểu Lâm đứng chắn trước, ánh mắt sáng rực:
“Ngươi sẽ không qua được!”
Chúng tôi đồng bộ năng lượng, tung ra một luồng sáng mạnh mẽ, đánh bật sinh vật. Cả chiến trường rung chuyển, khói bụi mịt mù.
Giữa trận chiến, một âm mưu bên trong được hé lộ: một số thành viên trong liên minh không trung thành, tìm cách chiếm đoạt huyết mạch của tôi để thỏa tham vọng cá nhân.
Anh hai nhanh chóng phát hiện, giọng trầm:
“Cẩn thận! Không phải tất cả đều trung thành. Kẻ thù có thể đã lừa chúng ta ngay từ đầu.”
Tôi cảm thấy một cơn sóng bất an trong lòng, nhưng Tiểu Lâm nhảy lên, gầm vang, như muốn bảo vệ tôi khỏi mọi mối nguy, cả bên ngoài lẫn bên trong.
Trong trận chiến hỗn loạn, nhiều đồng minh hy sinh. Anh ba dùng thân mình chắn luồng tấn công, cứu chúng tôi khỏi nguy cơ bị xé toạc. Chị tư và các trưởng tộc phối hợp, tạo những tường chắn huyết mạch, đảm bảo chúng tôi có đủ thời gian phản công.
Tôi quỳ xuống bên Tiểu Lâm, hai chúng tôi đồng thời bùng nổ sức mạnh huyết mạch. Luồng sáng đỏ và trắng trộn lẫn, tạo ra năng lượng áp đảo kẻ thù. Sinh vật bóng tối lớn nhất bị đánh bật, rơi vào vực thẳm.
Khi khói bụi tan, liên minh huyết mạch đứng giữa chiến trường đổ nát. Mọi người thở hổn hển, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Anh hai tiến đến, đặt tay lên vai tôi:
“Ngươi đã chứng minh rằng huyết mạch của ngươi không chỉ là may mắn. Nó là hy vọng của liên minh.”
Tiểu Lâm cúi xuống, cọ đầu vào chân tôi, như nói: “Chúng ta sẽ luôn bảo vệ nhau.”
Tôi nhìn lên bầu trời, ánh trăng chiếu rọi, tự nhủ: dù phía trước còn bao nhiêu hiểm nguy, chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Trận chiến tối hậu kết thúc, nhưng huyết mạch cổ xưa vẫn còn nhiều bí ẩn chưa khám phá, và những âm mưu mới đang chờ phía trước.
Ánh bình minh xuyên qua những tán cây đổ nát, chiếu rọi chiến trường vừa trải qua một trận huyết mạch kinh hoàng. Mùi khói và mùi sắt hòa lẫn trong không khí khiến tôi thở gấp, tim vẫn còn đập mạnh sau trận chiến. Tiểu Lâm đứng bên cạnh, lông xù dựng lên, mắt đỏ rực vẫn còn căng thẳng, nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm bảo vệ tôi.
Anh hai đi lại quanh đống đổ nát, quan sát các vệt ánh sáng huyết mạch còn sót lại trên chiến trường. Giọng anh trầm và đầy lo lắng:
“Đây chỉ là trận chiến mở màn. Huyết mạch cổ xưa trong người ngươi sẽ còn thu hút nhiều kẻ thù mạnh mẽ hơn nữa.”
Tôi nhíu mày, cảm nhận một luồng khí lạnh len lỏi trong xương, như thể có điều gì đó đang thức giấc sau trận chiến.
Khi tôi chạm vào huyết mạch của mình, một làn sáng đỏ nhạt bùng lên quanh cơ thể. Những ký hiệu cổ xưa mà anh hai từng chỉ dẫn bỗng hiện ra, chạm vào từng thớ thịt, từng huyết quản. Tôi nghe thấy một tiếng vọng từ quá khứ:
“Ngươi là cầu nối… Ngươi phải bảo vệ… hoặc hủy diệt…”
Tiểu Lâm gầm lên, như muốn bảo vệ tôi khỏi những thông điệp mơ hồ và đầy uy lực kia. Tôi nhận ra rằng, huyết mạch không chỉ là sức mạnh, mà còn là lời cảnh báo, là thử thách mà số phận đã giao phó.
Anh hai quan sát tôi, nét mặt trầm:
“Ngươi đang thức tỉnh phần huyết mạch cổ xưa, phần đã ngủ yên từ hàng nghìn năm. Nếu không kiểm soát, nó sẽ biến thành bóng tối nuốt chửng ngươi và cả liên minh.”
Trong khi chúng tôi còn đang ngỡ ngàng trước sức mạnh mới, một nguồn tin từ các tộc ngoại bang truyền tới: một nhóm sinh vật bóng tối cổ xưa đang hội tụ về vùng núi phía Bắc. Họ không chỉ muốn chiếm huyết mạch của tôi, mà còn muốn biến toàn bộ liên minh huyết mạch thành nô lệ.
Anh ba nghiêm mặt:
“Nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ không còn đường lùi. Phải chuẩn bị mọi thứ trước khi kẻ thù tiến gần.”
Chị tư nhíu mày, lo lắng:
“Nhưng nếu chúng ta tấn công trước, chúng ta cũng không biết họ mạnh cỡ nào. Có thể sẽ lại có thương vong…”
Tiểu Lâm bước lên trước, gầm vang, quyết liệt như muốn dọa tất cả kẻ thù:
“Chúng ta không chần chừ. Ngươi, là ngươi, sẽ dẫn đầu. Chúng ta cùng nhau, không ai bị bỏ lại phía sau.”
Hành trình kéo dài nhiều ngày, qua rừng rậm và những thung lũng nguy hiểm. Đêm đến, khi trăng khuyết soi rọi con đường mòn, tôi cảm nhận từng nhịp huyết mạch đồng bộ với Tiểu Lâm, mỗi bước chân như nhấn mạnh sự sống còn và vận mệnh đang trỗi dậy.
Trên đường đi, anh hai giải thích thêm:
“Huyết mạch cổ xưa của ngươi liên kết với một nguồn năng lượng đã mất. Nếu ta tìm được trung tâm của nó, có thể kích hoạt sức mạnh tối thượng. Nhưng nếu kẻ thù chiếm được trước, toàn bộ vùng đất sẽ chìm trong bóng tối.”
Tôi nhìn Tiểu Lâm, biết rằng không chỉ là trận chiến, mà là cả một thử thách định mệnh đang chờ phía trước.
Cuối cùng, chúng tôi đến một hang động khổng lồ, nơi các ký hiệu huyết mạch cổ xưa khắc trên đá phát sáng như đèn lồng. Tiếng vọng từ quá khứ vang lên rõ ràng hơn:
“Ngươi là cầu nối… Sử dụng huyết mạch một cách khôn ngoan…”
Anh hai nhìn tôi nghiêm túc:
“Đây là trung tâm huyết mạch. Nếu ngươi khai thác đúng, sẽ mạnh đến mức có thể một mình đẩy lui toàn bộ sinh vật bóng tối.”
Nhưng tôi cũng cảm nhận rõ ràng một cảm giác đe dọa. Sức mạnh càng lớn, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối càng mong manh.
Chưa kịp hoàn hồn, từ sâu trong hang, sinh vật bóng tối cổ xưa xuất hiện. Nó cao hơn bất cứ sinh vật nào từng thấy, mắt đỏ rực như máu, cơ thể như được bao phủ bởi bóng tối sống, uốn éo và biến dạng.
Tiểu Lâm lao lên, móng vuốt sáng rực, gầm vang. Tôi đồng thời giải phóng toàn bộ huyết mạch, tạo lá chắn ánh sáng đỏ bao quanh cả hai. Tiếng va chạm vang vọng, rung chuyển cả hang động.
Sinh vật bóng tối dùng các xúc tu khổng lồ tấn công, tạo ra những cơn bão năng lượng. Tôi và Tiểu Lâm phải liên tục phản công, phối hợp nhịp nhàng. Mỗi cú va chạm khiến hang động rung chuyển, đá rơi như mưa.
Giữa trận chiến, huyết mạch của tôi bộc phát mạnh hơn. Tôi thấy hình ảnh trong ký ức: một vương quốc cổ xưa, nơi huyết mạch của tổ tiên tôi từng thống trị, nhưng bị một bóng tối khổng lồ tiêu diệt. Tôi chính là dòng dõi cuối cùng, và Tiểu Lâm là sinh vật bảo vệ từ thời ấy.
Anh hai kêu lên:
“Ngươi hiểu chưa? Huyết mạch không chỉ là sức mạnh, mà là trách nhiệm! Ngươi phải dùng nó để ngăn bóng tối trỗi dậy lần nữa!”
Khi sinh lực của chúng tôi gần cạn, anh ba dẫn đoàn quân từ vùng núi gần đó đến, cùng chị tư và các trưởng tộc hỗ trợ. Tiểu Lâm lao lên như một cơn lốc, tạo ra cơn bão huyết mạch nhấn chìm sinh vật bóng tối.
Tôi cảm nhận dòng máu cổ xưa chảy mạnh, ánh sáng bùng nổ khắp hang động. Sinh vật bóng tối rít lên, bị đẩy lùi và dần tan biến trong ánh sáng đỏ rực.
Khi khói bụi tan, hang động im lặng đến mức nghe rõ nhịp tim mình. Tiểu Lâm đứng bên tôi, lông xù dựng lên, đôi mắt đỏ vẫn sáng rực.
Anh hai đặt tay lên vai tôi:
“Ngươi đã bước qua thử thách huyết mạch cổ xưa. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Bóng tối sẽ còn trỗi dậy, và ngươi phải luôn sẵn sàng.”
Tôi hít sâu, nhìn Tiểu Lâm và các đồng minh:
“Dù bao nhiêu thử thách phía trước, chúng ta sẽ không bỏ rơi nhau. Chúng ta là liên minh huyết mạch, và huyết mạch cổ xưa sẽ là ánh sáng dẫn đường.”
Ánh trăng chiếu rọi từ cửa hang, soi sáng gương mặt mệt mỏi nhưng quyết tâm của cả nhóm. Sự trỗi dậy của bóng tối đã bị tạm thời chặn lại, nhưng bí ẩn huyết mạch cổ xưa vẫn còn nhiều điều chưa hé lộ.