BẢO BỐI KIỀU GIA
HƠI THỞ CỦA BÓNG TỐI
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng ngập mùi khói và tro.
Căn phòng vẫn là thư phòng cũ của tôi, nhưng bức tường gỗ đã cháy sém, và giữa sàn là vòng tròn đen — nơi lửa từng bốc lên đêm qua.
Tiểu Lâm nằm cạnh tôi, lông nó ướt mồ hôi, hơi thở gấp, ánh mắt pha giữa mừng và lo.
“Ngươi… ngươi đã làm được điều mà đáng lẽ không ai nên làm.” – giọng nó khàn khàn.
Tôi ngồi dậy, cảm thấy khắp người nặng như chì. Bàn tay phải tôi – nơi có dấu xoáy – vẫn âm ỉ phát sáng. Nhưng lần này, ánh sáng không trắng nữa… mà là đen.
Bóng đen di chuyển dưới da như khói, chạy dọc các mạch máu. Tôi rùng mình, cố cọ tay xuống sàn, nhưng vệt đen vẫn bám chặt.
Cửa phòng bật mở. Ông Kiều Nhậm cùng mấy người con ùa vào.
“Con bé có sao không?” – ông lo lắng hỏi.
Anh ba cau mày: “Ba thấy chưa? Con nói rồi mà, nó mang điềm gở đến!”
Tôi định lên tiếng, nhưng giọng nghẹn lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi nghe trong đầu có giọng ai đó rất nhỏ — thì thầm:
“Họ không tin ngươi đâu, Linh. Nhưng vực thì tin.”
Tôi siết chăn, cố gạt đi. “Không… không phải thật…”
Ông Kiều bước lại gần, đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm:
“Con bé không có tội. Nếu có, là do số phận. Chúng ta sẽ tìm cách khống chế nó.”
“Khống chế?” – Kiều An lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia sáng quái dị. “Ba, nếu nó thật sự là Dấu của Vực, ta có thể dùng nó để phong ấn lại mạch núi phía sau. Bao năm nay nhà ta suy, chính vì mạch đó rạn.”
“Cấm nói bậy!” – ông Kiều quát.
Nhưng tôi bắt gặp ánh nhìn của Kiều An — ánh nhìn không phải thù hận, mà là ám ảnh.
Buổi tối, ông Kiều gọi tôi lên lầu ba, nơi ông giữ bàn thờ tổ tiên.
“Con có nhớ gì về cha mẹ mình không?” – ông hỏi.
“Tôi… chỉ nhớ tiếng cha, và vực. Mẹ… chỉ xuất hiện trong mơ.”
Ông gật đầu, chậm rãi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Trong đó là một mảnh vải rách – hoa văn bạc loang lổ.
“Tấm vải này được tìm thấy dưới vực năm ấy. Người ta nói nó thuộc về mẹ con – Linh Hạ. Nhưng điều lạ là, vải không rách theo cách bình thường. Nó bị ăn mòn bởi linh khí.”
Tôi cầm mảnh vải, cảm thấy lạnh toát. Mùi cũ kỹ của sương núi và máu phảng phất.
Ông nói tiếp:
“Trước khi mất, bà ấy gửi cho ta một bức thư. Trong đó chỉ có một dòng:
‘Nếu vực gọi, đừng chạy. Vì nó không muốn giết.’”
Tôi nhìn ông, không hiểu.
“Ba tin con,” ông nói, “nhưng người ngoài sẽ không tin. Từ nay, con phải học cách ẩn đi dấu ấy.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng chính thứ vực ban cho con.”
Khi ông vừa nói dứt, Tiểu Lâm từ góc tối bước ra, lặng lẽ cúi đầu trước bàn thờ.
“Đã đến lúc rồi,” nó cất tiếng trong đầu tôi.
“Từ nay, ngươi không chỉ là đứa trẻ nhà họ Kiều. Ngươi là người giữ ấn.”
“Giữ ấn?”
“Là kẻ được vực chọn để giữ cân bằng giữa hai giới.”
Tôi bật cười yếu ớt: “Nghe như truyện cổ tích.”
“Không. Là định mệnh.”
Tiểu Lâm chậm rãi nhả ra một viên ngọc tròn, nhỏ như hạt đậu, sáng xanh lam.
“Nhai nó. Ngươi sẽ thấy điều mà người khác không thấy.”
Tôi ngập ngừng, nhưng khi nhìn vào mắt nó, trong đó là niềm tin tuyệt đối. Tôi cầm viên ngọc, đặt lên lưỡi. Vị lạnh, ngọt, rồi tan dần như khói.
Ngay lập tức, mọi thứ đổi khác.
Không gian quanh tôi rung lên. Ánh sáng của nến tách thành hai lớp — một vàng, một tím. Bên dưới sàn, nơi vòng cháy cũ, hiện ra hàng trăm ký tự như khắc bằng máu.
“Đó là ấn vực.” – Tiểu Lâm nói.
“Mỗi dấu ấn mang một linh hồn. Chúng đang chờ ngươi.”
Tôi lùi lại. “Chờ để làm gì?”
“Để được giải thoát.”
Giọng nó vang trong đầu, trầm và xa như gió qua khe núi.
“Vực không xấu. Chỉ những kẻ chối bỏ nó mới khiến nó thành ác.”
Tôi nhìn những ký tự đỏ chuyển động chậm rãi dưới chân. Mỗi nét như một mắt người đang mở ra, dõi theo tôi.
Một nỗi rùng mình dâng lên, nhưng tôi không còn sợ như trước nữa.
Tôi biết, có lẽ mình sẽ không bao giờ quay lại làm đứa trẻ bình thường được nữa.
Ngoài hành lang, tiếng gió hú qua những khung cửa cổ.
Từ xa, vang lên tiếng chuông chùa — ba tiếng, dứt khoát.
Bà Ngụy bước vào, sắc mặt tái mét:
“Lão gia, phía sau núi có người chết.”
Không khí đông cứng lại.
“Là ai?” – ông Kiều hỏi.
“Là người coi mạch nước. Họ nói… trước khi chết, ông ấy cắm vào đất một nhánh trúc đen, miệng còn kêu ‘Vực mở rồi’.”
Mọi người nhìn nhau. Tiểu Lâm gầm khẽ.
“Bắt đầu rồi,” nó nói.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm phủ kín đỉnh núi.
Từng cơn gió lạnh rít qua, mang theo mùi tanh kim loại. Trong khoảnh khắc, tôi thấy giữa đỉnh núi xa có ánh sáng đen chớp lên, rồi biến mất.
Một linh cảm mơ hồ len vào tim:
Cánh cửa đầu tiên mà tôi mở… không chỉ nối đến vực. Nó đang kéo thứ gì đó từ bên kia sang đây.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời mới nhú qua núi, tôi đã tỉnh dậy trong căn phòng rộng nhưng tối tăm của nhà họ Kiều. Căn phòng tràn đầy mùi ẩm mốc của núi rừng, cùng với hương ngai ngái của thuốc bùa và tro trúc do Kiều An và những người khác chuẩn bị từ đêm qua. Tôi ngồi bật dậy, đôi tay run rẩy, vừa vén tóc vừa nhìn quanh.
Tất cả đều im lặng. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió từ cửa sổ hé hở khua nhẹ vào khung cửa gỗ. Nhìn ra ngoài, sương núi vẫn dày đặc, che khuất hầu hết những ngọn cây phía xa. Trong lòng tôi, một cảm giác bất an lẩn khuất đâu đó, như có thứ gì đó đang theo dõi mình từ sau những lớp sương mù.
Tiểu Lâm xuất hiện từ bóng tối, lông mượt rũ xuống, mắt vẫn sáng quắc như thường lệ. Nó nhảy lên bệ cửa sổ, quấn mình quanh vai tôi, nhưng lần này không còn vui vẻ như mọi khi. Nó lặng im, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, dường như biết tôi sẽ phải đối diện với điều gì đó kinh khủng trong ngày hôm nay.
“Ngươi phải giữ bình tĩnh,” – Tiểu Lâm nói, giọng trầm thấp. – “Hãy nhớ, những gì sắp xảy ra không phải chuyện chơi đùa. Nếu sợ hãi, vực sẽ nghe thấy. Và nếu vực nghe thấy… thì chẳng còn ai cứu nổi ngươi.”
Tôi cúi đầu, nước mắt chưa kịp rơi. Cảm giác sợ hãi lẫn lộn với tò mò khiến tim tôi đập mạnh. Tôi không hiểu hết lời Tiểu Lâm, nhưng bản năng mách bảo: đây sẽ là thử thách lớn nhất đời tôi.
Ba ngày sau, Kiều An trở lại từ thành phố. Anh mang theo một nhóm người, ai nấy đều mặc đồ trắng, trên tay cầm tràng hạt, chuông đồng và các bùa chú. Họ đứng xung quanh sân trúc, tạo thành một vòng tròn. Ánh mắt họ lạnh lùng, tập trung, nhưng có vẻ vẫn e dè khi nhìn tôi – đứa trẻ vừa sống sót qua vực thẳm mà nhà họ Kiều vẫn chưa hiểu rõ hết.
“Ba đã giấu ngươi,” – Kiều An nói khi gặp tôi, đôi mắt sắc như thép. – “Nhưng ta không. Ngươi phải hiểu, ngươi là chìa khóa.”
Tôi nhìn anh, giọng run run:
“Chìa khóa? Chìa khóa cái gì?”
“Chìa khóa để mở… hoặc đóng cửa vực.”
Tôi sững người. Trong ký ức, hình ảnh vực sâu mà cha tôi đã định ném tôi xuống hiện về, lạnh buốt và khủng khiếp. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi lùi lại vài bước, nhưng chân như dính chặt xuống sàn.
Tiểu Lâm nhảy ra, gầm vang:
“Ngươi đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ!”
Tôi không thể biết liệu lời nó có đủ để trấn an tôi hay không, vì bản thân tôi còn chưa hiểu rõ bản thân mình. Cảm giác như cơ thể tôi vừa nhỏ bé vừa vô cùng mạnh mẽ, bị kéo giằng bởi hai thế lực hoàn toàn đối lập.
Đêm đó, sương núi dày đặc, và tiếng trúc sau nhà lại vang lên ba tiếng đều đặn, như những nhịp trống của vực thẳm gọi hồn. Tôi không ngủ được. Tim đập liên hồi, lỗ tai căng như muốn nghe thấy cả hơi thở của gió.
Bỗng nhiên, một vệt sáng xanh mờ hiện ra giữa bụi trúc. Tôi tiến lại gần, và nhận ra đó là một con bướm phát sáng, thân hình mờ như khói, cánh lấp lánh ánh xanh yếu ớt. Khi tôi đưa tay, nó bay quanh cổ tay tôi và đậu lên dấu xoáy trên lòng bàn tay.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm, lạnh lùng mà quen thuộc:
“Ngươi đã gọi… ta rồi…”
Đất dưới chân tôi rung lên, bụi trúc nghiêng ngả. Tôi lùi lại, sợ hãi, và từ bóng tối, một hình người chậm rãi bò ra. Da trắng bệch, mắt lõm sâu, nhưng gương mặt… quen thuộc đến rợn người. Chính là người coi mạch nước đã chết mấy năm trước.
“Ngươi… đã… mở cửa…” – giọng khàn khàn, rạn vỡ.
Tôi lắp bắp:
“Ta… ta không cố ý!”
“Không… phải lỗi… của ngươi…”
Ông ta ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, phản chiếu ánh trăng nhạt. Sau vài giây, cơ thể ông vụn ra thành tro, bay tan vào gió.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tay run run, tim đập loạn nhịp. Tiểu Lâm xuất hiện bên cạnh, gầm vang, nhảy bổ tới hất Kiều An ra xa khi anh ta cố cắt tay lấy máu tôi để phong ấn mảnh đá đen.
“Ngốc! Máu của nó là chìa khóa mở, không phải khóa!” – Tiểu Lâm rít lên.
Tôi nhìn Kiều An kinh hãi, mảnh đá trong tay anh ta rơi xuống đất, lăn lóc. Đất dưới chân nứt toác, và từ khe nứt, một bóng đen khổng lồ nhô lên, hình người nhưng hoàn toàn vô diện, chỉ là khối bóng đặc quánh.
“Trả… lại…” – giọng bóng đen vang lên rền rĩ.
Tôi sợ đến mức chân tay tê dại, nhưng Tiểu Lâm lao đến chắn trước mặt tôi:
“Chạy!”
Tôi quay lại, tim đập như muốn nổ tung, nhưng chân vẫn như dính xuống đất. Bóng đen vươn tay về phía tôi, hút mọi ánh sáng xung quanh.
Ông Kiều Nhậm và mọi người chạy đến. Ông nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt trắng bệch.
“Trời đất… Ấn vực đã sống lại!”
Bà Ngụy quỳ xuống, run rẩy:
“Lão gia, phải làm sao bây giờ?”
Ông Kiều hét lên:
“Lấy tro trúc! Lấy vòng bát quái ra!”
Nhưng mọi thứ đều vô dụng. Bóng đen đang hấp thụ ánh sáng, những ngọn nến trong sân vụt tắt.
Tiểu Lâm quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
“Ngươi tin ta không?”
“Tin!” – tôi hét, dù tim vẫn đập thình thịch.
Tiểu Lâm lao vào húc mạnh vào ngực tôi, và cơ thể tôi bật ngửa. Gió rít vang, tối đen phủ đầy xung quanh.
Khi mở mắt, tôi thấy mình không còn ở sân trúc nữa. Xung quanh là không gian mờ đục, trắng xóa như sương, đứng trên mặt nước phẳng lặng, không bóng người, chỉ có ánh sáng lơ lửng.
“Ngươi đang ở giữa giới,” – giọng Tiểu Lâm vang lên. – “Giữa người và vực.”
Tôi nhìn quanh, thấy bóng Tiểu Lâm phản chiếu, nhưng hình dáng con hổ đã biến thành rồng trắng, thân dài, mắt buồn sâu thẳm.
“Vì sao ngươi giúp ta?” – tôi hỏi.
“Vì ngươi mang huyết mạch Linh Hạ. Và ngươi là hy vọng cuối cùng cho tất cả những gì bị giam trong vực.”
Một cánh cửa ánh sáng mở ra trước mắt. Bên kia, nhà họ Kiều, ông Kiều quỳ bên Tiểu Lâm bất động, Kiều An gục đầu, và bóng đen khổng lồ trườn quanh mái ngói.
“Giờ ngươi phải chọn,” – Tiểu Lâm nói. – “Quay về – để chiến đấu. Hoặc ở lại – để vực ngủ yên mãi mãi.”
Tôi siết chặt tay, cảm nhận máu nóng chảy dọc mạch. Tôi biết câu trả lời của mình.
“Ta sẽ về.”
Tôi bước vào ánh sáng, hai bàn tay – một của Tiểu Lâm, một của người phụ nữ mờ ảo – đặt lên vai tôi. Giọng họ cùng vang lên:
“Đừng sợ bóng tối, vì ngươi là kẻ duy nhất có thể khiến nó cúi đầu.”
Ánh sáng nuốt trọn tôi, và thế giới vỡ tung như gương.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời mới nhú qua núi, tôi đã tỉnh dậy trong căn phòng rộng nhưng tối tăm của nhà họ Kiều. Căn phòng tràn đầy mùi ẩm mốc của núi rừng, cùng với hương ngai ngái của thuốc bùa và tro trúc do Kiều An và những người khác chuẩn bị từ đêm qua. Tôi ngồi bật dậy, đôi tay run rẩy, vừa vén tóc vừa nhìn quanh.
Tất cả đều im lặng. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió từ cửa sổ hé hở khua nhẹ vào khung cửa gỗ. Nhìn ra ngoài, sương núi vẫn dày đặc, che khuất hầu hết những ngọn cây phía xa. Trong lòng tôi, một cảm giác bất an lẩn khuất đâu đó, như có thứ gì đó đang theo dõi mình từ sau những lớp sương mù.
Tiểu Lâm xuất hiện từ bóng tối, lông mượt rũ xuống, mắt vẫn sáng quắc như thường lệ. Nó nhảy lên bệ cửa sổ, quấn mình quanh vai tôi, nhưng lần này không còn vui vẻ như mọi khi. Nó lặng im, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, dường như biết tôi sẽ phải đối diện với điều gì đó kinh khủng trong ngày hôm nay.
“Ngươi phải giữ bình tĩnh,” – Tiểu Lâm nói, giọng trầm thấp. – “Hãy nhớ, những gì sắp xảy ra không phải chuyện chơi đùa. Nếu sợ hãi, vực sẽ nghe thấy. Và nếu vực nghe thấy… thì chẳng còn ai cứu nổi ngươi.”
Tôi cúi đầu, nước mắt chưa kịp rơi. Cảm giác sợ hãi lẫn lộn với tò mò khiến tim tôi đập mạnh. Tôi không hiểu hết lời Tiểu Lâm, nhưng bản năng mách bảo: đây sẽ là thử thách lớn nhất đời tôi.
Ba ngày sau, Kiều An trở lại từ thành phố. Anh mang theo một nhóm người, ai nấy đều mặc đồ trắng, trên tay cầm tràng hạt, chuông đồng và các bùa chú. Họ đứng xung quanh sân trúc, tạo thành một vòng tròn. Ánh mắt họ lạnh lùng, tập trung, nhưng có vẻ vẫn e dè khi nhìn tôi – đứa trẻ vừa sống sót qua vực thẳm mà nhà họ Kiều vẫn chưa hiểu rõ hết.
“Ba đã giấu ngươi,” – Kiều An nói khi gặp tôi, đôi mắt sắc như thép. – “Nhưng ta không. Ngươi phải hiểu, ngươi là chìa khóa.”
Tôi nhìn anh, giọng run run:
“Chìa khóa? Chìa khóa cái gì?”
“Chìa khóa để mở… hoặc đóng cửa vực.”
Tôi sững người. Trong ký ức, hình ảnh vực sâu mà cha tôi đã định ném tôi xuống hiện về, lạnh buốt và khủng khiếp. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi lùi lại vài bước, nhưng chân như dính chặt xuống sàn.
Tiểu Lâm nhảy ra, gầm vang:
“Ngươi đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ!”
Tôi không thể biết liệu lời nó có đủ để trấn an tôi hay không, vì bản thân tôi còn chưa hiểu rõ bản thân mình. Cảm giác như cơ thể tôi vừa nhỏ bé vừa vô cùng mạnh mẽ, bị kéo giằng bởi hai thế lực hoàn toàn đối lập.
Đêm đó, sương núi dày đặc, và tiếng trúc sau nhà lại vang lên ba tiếng đều đặn, như những nhịp trống của vực thẳm gọi hồn. Tôi không ngủ được. Tim đập liên hồi, lỗ tai căng như muốn nghe thấy cả hơi thở của gió.
Bỗng nhiên, một vệt sáng xanh mờ hiện ra giữa bụi trúc. Tôi tiến lại gần, và nhận ra đó là một con bướm phát sáng, thân hình mờ như khói, cánh lấp lánh ánh xanh yếu ớt. Khi tôi đưa tay, nó bay quanh cổ tay tôi và đậu lên dấu xoáy trên lòng bàn tay.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm, lạnh lùng mà quen thuộc:
“Ngươi đã gọi… ta rồi…”
Đất dưới chân tôi rung lên, bụi trúc nghiêng ngả. Tôi lùi lại, sợ hãi, và từ bóng tối, một hình người chậm rãi bò ra. Da trắng bệch, mắt lõm sâu, nhưng gương mặt… quen thuộc đến rợn người. Chính là người coi mạch nước đã chết mấy năm trước.
“Ngươi… đã… mở cửa…” – giọng khàn khàn, rạn vỡ.
Tôi lắp bắp:
“Ta… ta không cố ý!”
“Không… phải lỗi… của ngươi…”
Ông ta ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, phản chiếu ánh trăng nhạt. Sau vài giây, cơ thể ông vụn ra thành tro, bay tan vào gió.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tay run run, tim đập loạn nhịp. Tiểu Lâm xuất hiện bên cạnh, gầm vang, nhảy bổ tới hất Kiều An ra xa khi anh ta cố cắt tay lấy máu tôi để phong ấn mảnh đá đen.
“Ngốc! Máu của nó là chìa khóa mở, không phải khóa!” – Tiểu Lâm rít lên.
Tôi nhìn Kiều An kinh hãi, mảnh đá trong tay anh ta rơi xuống đất, lăn lóc. Đất dưới chân nứt toác, và từ khe nứt, một bóng đen khổng lồ nhô lên, hình người nhưng hoàn toàn vô diện, chỉ là khối bóng đặc quánh.
“Trả… lại…” – giọng bóng đen vang lên rền rĩ.
Tôi sợ đến mức chân tay tê dại, nhưng Tiểu Lâm lao đến chắn trước mặt tôi:
“Chạy!”
Tôi quay lại, tim đập như muốn nổ tung, nhưng chân vẫn như dính xuống đất. Bóng đen vươn tay về phía tôi, hút mọi ánh sáng xung quanh.
Ông Kiều Nhậm và mọi người chạy đến. Ông nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt trắng bệch.
“Trời đất… Ấn vực đã sống lại!”
Bà Ngụy quỳ xuống, run rẩy:
“Lão gia, phải làm sao bây giờ?”
Ông Kiều hét lên:
“Lấy tro trúc! Lấy vòng bát quái ra!”
Nhưng mọi thứ đều vô dụng. Bóng đen đang hấp thụ ánh sáng, những ngọn nến trong sân vụt tắt.
Tiểu Lâm quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
“Ngươi tin ta không?”
“Tin!” – tôi hét, dù tim vẫn đập thình thịch.
Tiểu Lâm lao vào húc mạnh vào ngực tôi, và cơ thể tôi bật ngửa. Gió rít vang, tối đen phủ đầy xung quanh.
Khi mở mắt, tôi thấy mình không còn ở sân trúc nữa. Xung quanh là không gian mờ đục, trắng xóa như sương, đứng trên mặt nước phẳng lặng, không bóng người, chỉ có ánh sáng lơ lửng.
“Ngươi đang ở giữa giới,” – giọng Tiểu Lâm vang lên. – “Giữa người và vực.”
Tôi nhìn quanh, thấy bóng Tiểu Lâm phản chiếu, nhưng hình dáng con hổ đã biến thành rồng trắng, thân dài, mắt buồn sâu thẳm.
“Vì sao ngươi giúp ta?” – tôi hỏi.
“Vì ngươi mang huyết mạch Linh Hạ. Và ngươi là hy vọng cuối cùng cho tất cả những gì bị giam trong vực.”
Một cánh cửa ánh sáng mở ra trước mắt. Bên kia, nhà họ Kiều, ông Kiều quỳ bên Tiểu Lâm bất động, Kiều An gục đầu, và bóng đen khổng lồ trườn quanh mái ngói.
“Giờ ngươi phải chọn,” – Tiểu Lâm nói. – “Quay về – để chiến đấu. Hoặc ở lại – để vực ngủ yên mãi mãi.”
Tôi siết chặt tay, cảm nhận máu nóng chảy dọc mạch. Tôi biết câu trả lời của mình.
“Ta sẽ về.”
Tôi bước vào ánh sáng, hai bàn tay – một của Tiểu Lâm, một của người phụ nữ mờ ảo – đặt lên vai tôi. Giọng họ cùng vang lên:
“Đừng sợ bóng tối, vì ngươi là kẻ duy nhất có thể khiến nó cúi đầu.”
Ánh sáng nuốt trọn tôi, và thế giới vỡ tung như gương, cơ thể như trôi giữa vô định. Không gian trắng xóa phía trước, phẳng lặng đến mức tôi nghe được cả tiếng tim mình đập. Tiểu Lâm đứng bên, rồng trắng co mình quanh vai tôi, đôi mắt buồn sâu thẳm nhưng kiên quyết.
“Ngươi phải hiểu,” – nó nói, giọng như vọng từ thiên hà xa xôi. – “Đây không phải trò chơi. Bóng đen kia… là phần còn lại của vực, tồn tại trước cả khi nhà họ Kiều sinh ra.”
Tôi hít một hơi dài, bàn tay siết chặt. Trong đầu, hình ảnh vực thẳm, cha tôi, mẹ tôi, tất cả hiện lên – một vòng xoáy hỗn độn của nỗi đau, hận thù, và sợ hãi. Tôi không biết mình có đủ sức chống lại hay không, nhưng trong sâu thẳm, một thứ gì đó vang lên: Phải đứng lên… phải sống…
Bóng đen khổng lồ xuất hiện từ phía xa. Nó không giống con người, cũng không giống quái vật. Nó là một khối u tối, đặc quánh, tay kéo dài vô tận, hút ánh sáng xung quanh như vực sâu nuốt trọn mặt trời. Mỗi bước nó tiến tới, mặt đất rạn nứt, gió rít lên như tiếng than khóc.
Tiểu Lâm lao tới, lao vào giữa bóng đen và tôi. Nó gầm vang, cánh rồng trắng mở ra, phát sáng chói lòa. Một làn sóng khí mênh mông bốc lên, khiến tôi phải đứng vững bằng toàn bộ sức lực.
“Ngươi phải tập trung! Mạch huyết của ngươi là chìa khóa duy nhất!” – Tiểu Lâm hét.
Tôi nhắm mắt, cố gắng cảm nhận dòng máu chảy trong cơ thể. Một cảm giác nóng rực lan dọc khắp tay chân. Máu tôi không chỉ là máu thường – nó là huyết mạch Linh Hạ, dòng máu hiếm có trong nhà họ Kiều, chứa sức mạnh cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối.
“Hít sâu… và… thôi thúc nó thức tỉnh!” – tôi thì thầm với chính mình.
Bỗng nhiên, dòng máu trong tay và chân tôi sáng lên, lan khắp cơ thể, thấm vào nền đất trắng xóa. Tiểu Lâm quấn mình quanh người tôi, phát ra ánh sáng trắng mạnh hơn trước. Bóng đen dừng lại, như bị chặn đứng bởi một rào chắn vô hình.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận toàn bộ cơ thể như bị phân tán ra từng mạch năng lượng. Huyết mạch Linh Hạ không chỉ giúp tôi sống sót vực thẳm, mà còn liên kết với Tiểu Lâm – và thậm chí, liên kết với những người trong nhà họ Kiều.
“Chú ý!” – giọng Tiểu Lâm vang lên. – “Nếu ngươi không kiểm soát được, toàn bộ sức mạnh sẽ nuốt chửng ngươi!”
Tôi tập trung. Huyết mạch chảy nhanh hơn, như dòng sông dữ dội. Một luồng sáng từ tim tôi bùng lên, quấn quanh Tiểu Lâm, rồi vươn ra trước mặt bóng đen. Nó rít lên, một âm thanh hỗn độn của gió, nước, và nỗi đau không tên.
“Ngươi là kẻ duy nhất… có thể cân bằng…” – bóng đen thì thầm, giọng như nghẹn trong vô tận.
Tôi cảm thấy nỗi đau khủng khiếp từ vực, nhưng đồng thời, một niềm hi vọng dâng trào. Tôi mím môi, tập trung toàn bộ tinh thần: Không được sợ. Đây là cơ hội duy nhất để cứu nhà họ Kiều.
Bóng đen tấn công. Những xúc tu bóng tối vươn ra, kéo tôi vào khoảng không vô tận. Tiểu Lâm lao ra chắn trước, rồng trắng phun ra một luồng sáng như dòng sông ánh sáng.
Tôi vươn tay ra, huyết mạch Linh Hạ phát sáng rực rỡ. Những luồng ánh sáng quấn quanh bóng đen, và tiếng rên rỉ vang vọng cả không gian. Mỗi bước tiến của tôi đều khiến bóng đen rút lui.
“Ngươi… mạnh hơn… tưởng…” – bóng đen thét lên.
Tôi hít sâu. Nhớ lại cha mẹ, chị tôi, anh tôi… những mất mát đã khiến tôi gục ngã trước kia. Bây giờ, tôi không còn sợ nữa. Tôi hiểu: Mạnh hay yếu không quan trọng. Điều quan trọng là không khuất phục bóng tối.
Sau hàng giờ căng thẳng, bóng đen dần rút lui, cơ thể tôi mệt lả nhưng vẫn đứng vững. Ánh sáng huyết mạch hòa vào Tiểu Lâm, tạo thành vòng tròn bảo vệ tôi. Không gian trắng xóa bắt đầu mờ đi, và tôi nhận ra mình đang đứng trở lại sân trúc nhà họ Kiều.
Ông Kiều, Kiều An và các thành viên khác đứng xa, mặt bàng hoàng. Bóng đen đã biến mất, nhưng dấu vết của nó còn lại trên nền đất: những rãnh sâu, những vệt tối đen như nhựa đường, và không khí vẫn nặng mùi âm u.
“Ngươi… đã làm được…” – Kiều An thốt lên, giọng chưa hết kinh ngạc.
Tiểu Lâm nhìn tôi, mắt lóe sáng:
“Ngươi… chính là người được chọn. Không ai khác. Ngươi có huyết mạch, và ta sẽ bảo vệ ngươi đến cùng.”
Tôi thở dốc, nhấn mạnh từng nhịp tim: Cuối cùng, ta đã đứng vững… nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Tối hôm đó, nhà họ Kiều tổ chức một buổi họp nội bộ. Mọi người ngồi quanh bàn tròn, mặt nghiêm trọng nhưng cũng tràn đầy hi vọng. Tôi ngồi giữa, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt đã vững vàng.
Ông Kiều nhìn tôi, giọng nghiêm nghị nhưng có phần ấm áp:
“Từ nay, đứa trẻ này sẽ là người nối dõi huyết mạch Linh Hạ. Ngươi phải mạnh mẽ, phải biết sử dụng sức mạnh đúng lúc. Cả nhà sẽ cùng ngươi. Nhưng nhớ… bóng đen chưa kết thúc.”
Tiểu Lâm nằm quấn quanh vai tôi, ánh mắt kiên định. Tôi mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn rối bời: Mình đã thức tỉnh huyết mạch, đánh bại bóng đen tạm thời… nhưng còn nhiều thử thách phía trước.
Ngoài trời, trăng tròn treo lơ lửng trên núi, ánh sáng lạnh lùng chiếu xuống sân trúc. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương mùi âm u của vực thẳm. Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài… và chuẩn bị bước vào vòng xoáy tiếp theo của số phận.