8.
Tôi òa khóc chạy về nhà, mở tủ ra rồi bắt đầu điên cuồng nhét từng món quần áo vào vali.
Trần Triều đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc:
“Mộ Mộ, em đang làm gì thế?”
Tôi nghẹn ngào, không buồn quay đầu lại:
“Em muốn ra ngoài sống!”
“Ra ngoài? Sống với ai?”
“Không cần anh lo!”
Tôi hét lên trong nước mắt:
“Trần Triều, từ giờ đừng can thiệp vào cuộc đời em nữa!”
Từng chiếc áo, chiếc váy bị tôi vo tròn, ném mạnh vào vali như chút giận. Tay Trần Triều bỗng nắm lấy cổ tay tôi, kéo lại.
Nam Cung Tư Uyển
“Mộ Mộ, nghe anh nói—”
“Em không nghe! Buông ra! Đồ ghê tởm!”
Nước mắt tôi trào ra mỗi lúc một nhiều, nghẹn ngào đến mức nghẹt thở.
“Anh đúng là đồ lừa đảo!”
“Mộ Mộ…”
“Anh bảo là không hẹn hò, bảo là sẽ mãi không rời xa em…”
Tôi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vừa đau vừa giận:
“Tại sao em lại ngu ngốc đến mức tin những lời dối trá của anh chứ!”
“Cho anh giải thích đã—”
“Câm miệng! Anh là đồ cặn bã! Là đồ cặn—”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì bỗng bị anh kéo mạnh lại, lưng ép vào cánh cửa tủ. Và ngay giây sau đó, môi anh ập xuống môi tôi.
Tôi không kịp phản ứng. Một giây, hai giây… đầu óc quay cuồng, chân mềm nhũn.
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Bị cướp… một cách không thể nào bất ngờ hơn.
Khi anh buông ra, tôi như sắp ngạt thở. Khuôn mặt nóng bừng, không biết vì giận, vì xấu hổ hay vì tim đang đập điên cuồng.
Anh ôm lấy gương mặt tôi, hơi thở nặng nề, ánh mắt sáng rực.
“Giờ… em có thể để anh nói một câu chưa?”
Tôi lí nhí:
“Anh… nói đi…”
Thực lòng mà nói, tôi sợ nếu còn ngắt lời, anh sẽ lại hôn tiếp.
“Người em thấy hôm nay… là Lâm Dao.”
Tôi sửng sốt:
“Lâm Dao? Có phải là cô gái đi theo Hoắc Thâm suốt năm năm… cô Lâm Dao đó sao?”
Trần Triều không thường nói với tôi về công việc, cũng chưa bao giờ để tôi bước chân vào thế giới anh đang sống. Tôi chỉ biết năm cuối đại học, anh bị đuổi học vì đánh nhau, sau đó làm việc dưới trướng Hoắc Thâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/8.html.]
Hoắc Thâm cái tên nghe thôi đã khiến người ta rợn người. Một tay vừa có tiền vừa có thế, đứng lưng chừng giữa giới chính thống và thế giới ngầm. Bề ngoài thì nho nhã lạnh lùng, nhưng trong thực tế lại tàn nhẫn vô cùng.
Mọi người đồn rằng, Hoắc Thâm từng vì Lâm Dao mà đốt cả một đêm pháo hoa trên cầu vượt biển, chỉ để đổi lấy một nụ cười từ cô ấy.
Vậy… sao cô Lâm Dao lại xuất hiện bên Trần Triều?
Tôi nhìn anh, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu:
“Trần Triều, anh… anh là người thứ ba à?!”
Anh thở dài, ánh mắt vừa bất lực vừa đau lòng:
“Trần Mộ Mộ, em thật sự ngốc quá đi.”
Anh xoa đầu tôi nhẹ nhàng.
“Anh thích ai, em thật sự không cảm nhận được sao?”
Tôi nghẹn lại, không trả lời được.
“Còn cái chuyện vừa rồi,” anh nói tiếp “bọn anh chỉ đang diễn kịch thôi.”
Tôi nhíu mày:
“Lại là bí mật. Cứ cái gì là chuyện của anh, em vĩnh viễn cũng không được biết.”
Tôi phồng má giận dỗi, cố vùng ra.
“Thật ra, em thấy anh chỉ toàn lấy cớ. Chẳng đứng đắn bên ngoài…”
Anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, vòng tay siết chặt, giọng nói trầm ấm bên tai tôi:
“Trần Mộ Mộ, từ bé đến giờ… anh đã từng lừa em chuyện gì chưa?”
“…Chưa.”
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút. Bây giờ chưa phải lúc, nhưng khi thời điểm thích hợp đến, anh sẽ kể hết cho em.”
Tôi chỉ khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn luẩn quẩn cảm xúc không tên.
Trần Triều mỉm cười hài lòng, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng.
“Và nhớ cho rõ anh chỉ thích mình em. Mãi mãi không rời xa. Cô bé ngốc của anh.”
Tôi cúi đầu, hai tai đỏ ửng, tim đập rộn ràng.
“Anh… anh có phải đang tỏ tình không đấy?”
Anh cười nhếch môi, ánh mắt ranh mãnh:
“Em nghĩ sao?”
Tôi đỏ bừng mặt, lườm anh:
“Tất nhiên là thế rồi! Hôn người ta trắng trợn như vậy, không tính là tỏ tình thì là gì? Lưu manh!”
Tôi phụng phịu trách móc.
Người ta lần đầu tiên đều mộng mơ như cổ tích, riêng tôi lại bị anh cưỡng ép thế này! Không chút lãng mạn nào hết!
Anh áp sát tôi, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi tôi, cười khẽ:
“Ồ, vậy em muốn anh… thử làm lưu manh lần nữa không?”
“Aaa! Em chưa chuẩn bị tâm lý đâu!”