4.
Buổi tối về nhà, tôi thấy Trần Triều đang thả người trên sofa, mắt dán vào màn hình, xem bóng đá như thể đang theo dõi chiến sự.
Tôi đứng chắn ngay trước mặt anh, hai tay chống hông, ánh mắt chất vấn:
“Anh có phải đang… yêu đương không?”
Anh không thèm quay đầu, cau mày phẩy tay như đuổi muỗi:
“Tránh ra.”
Tôi siết chặt tay:
“Trả lời em. Anh đang qua lại với con nhỏ Lệ Sa đúng không?”
Lúc này anh mới chậm rãi liếc tôi, mặt ngơ ngác như vừa bị hỏi bằng tiếng ngoài hành tinh:
“Cái gì mà… pizza? Em đói à?”
Tôi trợn mắt:
“Đừng có giả ngu! Chính là cái cô tóc xoăn xoắn tít, mặt lạnh như đá tủ, lúc nào cũng dính lấy anh như sam đó!”
Anh nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi ồ lên:
“À, cái cô mắt thâm quầng như sâu bị mất ngủ á?”
Tôi: “…”
“Đúng rồi, con nhỏ mới cắt mí kiểu châu Âu, mắt trợn như gián c.h.ế.t ấy mà.”
Anh đảo mắt, lườm tôi như nhìn thứ hàng lỗi:
“Anh phải mù mới tán người còn xấu hơn cả em.”
Tôi nổi điên, giật phăng cái điều khiển khỏi tay anh:
“Im! Em muốn coi show của chồng em!”
Nói rồi tôi đổi kênh sang chương trình giải trí đang chiếu thần tượng của tôi, nam thần chân dài, da trắng, mắt ướt, giọng ngọt như mật ong lên men.
Trần Triều chỉ liếc qua một cái, lập tức nhăn mặt như vừa nuốt phải côn trùng:
“Thứ này á? Không ra nam cũng chẳng ra nữ. Mắt em tệ đến mức nào vậy hả, Trần Mộ Mộ?”
Tôi gầm lên:
“Không được xúc phạm thần tượng của em!”
Tôi phóng cho anh cái nhìn sắc như d.a.o cạo.
“Anh ấy cố gắng nhiều lắm mới được như vậy. Đừng có mà phán xét!”
Trần Triều cười khẩy. Anh lấy điện thoại, lướt lướt vài cái rồi chìa ra trước mặt tôi.
Tôi chỉ liếc qua màn hình đúng một giây.
Một.
Hai.
Ba.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng như bị tạt nước sôi.
“Anh Trần Triều! Anh… anh thật sự không biết xấu hổ!”
Anh thản nhiên gõ nhẹ lên đầu tôi:
“Em thấy chưa? Đó là mức độ ‘cố gắng’ của thần tượng em đấy.”
Tôi c.h.ế.t sững. Người trong video kia đúng là nam thần mà tôi đang thề sống thề c.h.ế.t bảo vệ đang “dốc toàn lực” phục vụ… ba ông chú đầu hói bụng phệ, trong một bối cảnh mà tôi chỉ có thể mô tả là khó nuốt hơn cơm thiu.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/4.html.]
Tin nhắn từ Thẩm Đường:
【Mộ Mộ, vé concert của chồng cậu tớ giành được rồi!!!】
Tôi nén cơn buồn nôn, trả lời cụt ngủn:
【Không, là chồng cậu.】
Trong khi đó, cái video khốn kiếp kia vẫn chưa dừng. Mỗi khung hình lại như một cú đ.ấ.m vào lòng tin của tôi.
“Anh tắt ngay cho em! Ghê quá đi mất!”
Tôi hét lên, rồi chạy thẳng vào phòng tắm như muốn gột rửa sạch sẽ ký ức vừa rồi.
Khi đang thoa sữa dưỡng thể, tôi lỡ tay bóp mạnh quá, khiến sữa tràn đầy cả lòng bàn tay.
Nhưng thay vì phiền, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi cười nhếch môi.
Ừ. Cũng đến lúc Trần Triều phải trả giá rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Trần Triều đã chui vào phòng ngủ, nằm dài như cá khô trên giường.
Tôi rón rén thò đầu vào, gọi nhỏ:
“Anh… ngủ chưa?”
Anh trở mình, mắt nhắm tịt:
“Ngủ rồi.”
Nam Cung Tư Uyển
Tôi mon men lại gần, kéo nhẹ vạt áo anh, giọng mềm như bánh bao hấp:
“Anh ơi…”
Anh vẫn không mở mắt, b.ắ.n luôn một câu như đạn pháo:
“Không có tiền.”
Tôi: “…”
Anh nói tiếp, không kịp để tôi lấy hơi:
“Dù em có gọi anh là ba cũng không có.”
Đồ khốn, cảnh giác cao như trực chiến.
“Trong mắt anh em chỉ biết moi tiền thôi hả? Anh thật là nhỏ mọn!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, rồi… pặc, dội thẳng đống sữa dưỡng thừa vào mặt anh.
“Anh vất vả kiếm tiền, để em chăm sóc sắc đẹp cho anh nhé?”
Anh nhăn mặt như trúng gió:
“Anh là đàn ông đàng hoàng, ai thèm bôi mấy cái thơm nức mùi hoa nhài này?”
“Không dưỡng da là nhanh già lắm đó, ông anh ạ.”
“Anh mà già là tại em chọc anh phát điên đấy.”
Tôi thản nhiên bôi kem loạn xạ lên mặt anh như trét vữa tường.
“Đấy, trẻ ra mười tuổi rồi nha~”
Tay vừa rút ra, tôi chìa ngay trước mặt anh:
“Thanh toán nè, một triệu.”
Anh nhìn tôi như thể tôi vừa hét “có ma”:
“Một triệu? Em bôi kem hay bôi kim cương?”
Tôi chống nạnh:
“Cái mặt anh đem bán còn chưa được một triệu ấy!”