Tiểu Tổ Tông

11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Triều bế tôi lên, mùi hương quen thuộc từ người anh khiến tôi thấy yên lòng, nhưng cơ thể lại mỗi lúc một mệt mỏi hơn, cảm giác như có dòng lửa âm ỉ lan dần trong huyết quản.

 

Suốt cả quãng đường trở về, anh không nói lấy một lời. Khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt tối sầm khiến không khí trong xe ngột ngạt đến mức tôi chẳng dám thở mạnh.

 

Về đến nhà, anh đặt tôi xuống giường. Tôi hoảng hốt níu lấy vạt áo anh, không chịu buông.

 

“Anh… em thấy không ổn…” Tôi thì thào.

 

Anh im lặng một lúc, rồi không nói thêm gì, tháo cà vạt, cởi sơ mi, sau đó bước vào phòng tắm.

 

Tôi nằm lại một mình, cảm giác khó chịu trong người khiến tôi không ngừng trở mình, gò má nóng rực, đầu óc quay cuồng. Mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận.

 

Chẳng mấy chốc, anh quay lại. Áo chưa kịp mặc, tóc còn nhỏ nước. Anh đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống tôi.

 

“Mộ Mộ, anh đã dặn phải ở yên trong nhà. Em biết tình hình ngoài kia nguy hiểm thế nào mà vẫn cố ra ngoài?” – Giọng anh trầm thấp, kìm nén cơn giận.

 

“Em xin lỗi…” – Tôi cố gắng đáp, giọng run rẩy.

 

“Nếu anh đến muộn dù chỉ vài phút, hậu quả em có tưởng tượng nổi không?” – Giọng anh sắc lại. “Bọn chúng sẽ không tha cho em. Chúng sẽ ghi lại mọi thứ và khiến em không còn đường lui.”

 

Tôi cắn môi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ khó tả. Anh nói không sai – tôi đã quá bất cẩn.

 

“Anh…” Tôi khản giọng gọi.

Anh đứng trước giường, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.

 

“Em sai rồi…” Tôi cố gắng kiềm chế cơn khó chịu trong người.

“Sai rồi thì sao? Lần sau lại làm nữa chứ gì?”

 

“Anh sẽ trả thù từng kẻ tổn thương em, để chúng phải chịu đựng gấp trăm lần.”

Đầu óc tôi dần trở nên mơ hồ, không chịu nổi thêm giây phút nào nữa.

 

“Anh ơi… em khó chịu lắm…”

 

Anh nhìn tôi chằm chằm, hơi thở nặng nề.

 

“Em không chịu nổi... ”

 

Tôi không thể chịu nổi, đưa tay xuống eo, định tự giải quyết.

Anh lập tức chụp lấy cổ tay tôi, giữ tay tôi qua khỏi đầu.

 

Anh cười lạnh, cầm lấy chiếc cà vạt rơi dưới sàn và trói hai tay tôi lại.

“Anh là đồ khốn… Trần Triều, anh thả em ra…”

“Đồ tồi!”

“Đồ chó!”

Tôi tức đến mức không ngừng mắng anh.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, mỉm cười nhẹ.

“Tốt lắm, cứ tiếp tục mắng đi.”

 

Tôi cắn môi, khó chịu đến mức bật khóc.

“Anh ơi…”

“Anh hôn em một cái được không…”

 

Anh nhìn tôi, hơi thở chậm lại. Anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên giọt nước mắt lăn trên má tôi.

 

Rồi anh mở chiếc hộp nhỏ lần trước tôi mang về.

 

Mãi một lúc sau, khi tôi đã dịu lại, anh thì vẫn chưa dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/11.html.]

 

Anh đè tôi dưới người, lặp đi lặp lại câu hỏi:

“Mộ Mộ, sau này em có ngoan ngoãn nghe lời anh không?”

“Có, có, có…”

 

“Anh, em nhất định sẽ nghe lời anh, không cãi lại, không chống đối anh nữa…”

“Nhớ đấy, ban ngày mà cãi một câu thì ban đêm anh sẽ đáp trả gấp đôi.”

~~

 

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cả người tôi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào. Hiếm hoi lắm mới thấy Trần Triều chưa ra ngoài sớm. Anh vẫn nằm đó, tay ôm tôi thật chặt như sợ tôi biến mất.

 

Tôi vô thức gác chân lên hông anh, nhưng ngay lập tức bị hơi nóng từ cơ thể anh làm cho giật mình, vội vã rút chân lại. Cằm anh nhẹ đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng nói khàn khàn vang lên:

 

“Còn đau không?”

 

Hỏi bây giờ thì có ích gì? Hôm qua tôi đã cầu xin đến thế mà anh vẫn không chịu buông tha, nhất quyết phải “dạy dỗ” tôi một bài học nhớ đời.

 

Tôi quay mặt đi, không muốn để ý tới anh. Anh thì trông có vẻ đã nguôi giận, còn tôi vẫn chưa thể hết ấm ức. Nhưng trong lòng lại ngổn ngang những thắc mắc và lo âu.

 

Cuối cùng, không kìm được, tôi quay đầu lại, thì thầm:

 

“Người đi cùng em hôm qua…”

 

Nam Cung Tư Uyển

“Lâm Dao không sao,” anh đáp gọn, ánh mắt dịu lại.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Còn những gì trên báo… đều là thật sao? Họ nói anh dính vào rất nhiều chuyện… cờ bạc, ma túy, đủ cả.”

 

“Có phải anh đang gánh tội thay cho Hoắc Thâm? Sao tất cả dư luận đều chỉ nhắm vào anh?”

 

Từ trước đến nay, anh luôn giấu tôi những chuyện thế này. Nhưng gần đây liên tiếp xảy ra những điều bất thường, rõ ràng có người đang cố tình đẩy anh ra làm bia đỡ đạn.

 

“Anh sẽ không… thật sự bị bắt chứ?” Tôi hỏi, giọng khẽ run.

 

“Nếu… nếu anh phải vào tù thật thì sao?”

 

Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, dù tim đập loạn trong lồng ngực.

 

“Hừ, cùng lắm em chờ anh ba năm. Mà nếu lâu quá không thấy anh ra, em sẽ tìm một người trẻ hơn, dịu dàng hơn…”

 

Tôi ôm chặt lấy anh, ép mặt vào n.g.ự.c anh như muốn nghe rõ từng nhịp tim.

 

“Anh… sẽ không sao đâu, đúng không?”

 

Trần Triều nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, giọng trầm ấm:

 

“Mộ Mộ, dạo này anh sẽ rất bận. Sẽ không thể ở bên em như trước được. Anh đã xin nghỉ cho em bên trường, đặt sẵn vé máy bay rồi. Em đi chơi vài ngày cho khuây khỏa. Nếu thấy buồn, cứ rủ Thẩm Đường đi cùng.”

 

Tôi lập tức ngồi dậy, ngắt lời anh:

 

“Em không đi đâu hết!”

 

“Anh, em không cần đi chơi. Em sẽ ở nhà, ngoan ngoãn đợi anh. Không ra ngoài, không mở cửa cho ai… chỉ cần anh về thôi.”

 

Tôi nhìn anh, giọng nghẹn lại nơi cổ họng:

 

“Đừng đẩy em ra xa, được không…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận