Tiểu Tổ Tông

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

 

Tôi hí hửng đứng dậy, đang định chuồn vào phòng thì.

“Bộp!”

Một chiếc hộp nhỏ trượt ra khỏi túi áo, rơi ngay xuống nền.

 

Ba chữ “001” đập thẳng vào mắt.

 

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

 

Chưa kịp phản ứng, Trần Triều đã cúi xuống, nhặt lên trước tôi.

“Cái gì đây?”

 

Ánh mắt anh khóa chặt tôi, sắc lạnh như dao.

 

Tôi giật mình, vội vàng giằng lại, cố giữ bình tĩnh:

“Kẹo… kẹo cao su thôi mà…”

 

Anh cười khẩy, giọng mỉa mai:

“Kẹo cao su siêu mỏng, cỡ XL cơ đấy.”

 

Sắc mặt anh tối lại, như thể có thể g.i.ế.c người bằng ánh nhìn.

Tôi bắt đầu thấy chân mềm nhũn.

 

“Em… em có thể giải thích…”

Tôi lắp bắp, lùi một bước.

“Không phải, ý em là… nghe em nói đã…”

 

Bàn tay anh bỗng vươn ra, siết lấy sau gáy tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Giọng anh lạnh tanh nhưng rít qua kẽ răng:

 

“Anh cho em đi học là để học hành. Không phải để học cái kiểu lăng nhăng này.”

 

Tôi sững người.

“Lăng nhăng gì chứ?”

Tôi trợn mắt, vừa tức vừa xấu hổ.

 

Tay anh siết chặt hơn khiến tôi thấy đau.

“Buông ra! Anh nghĩ em là loại người gì hả?”

 

Tôi gào lên, ánh mắt bắt đầu hoe đỏ.

“Em đã lớn rồi, sao anh cứ phải quản em từng chút một vậy?”

 

Người ta học xong đại học là lấy chồng, còn tôi đến yêu đương cũng không được phép?

 

“Dựa vào đâu à?”

Giọng anh gầm lên như sấm.

“Dựa vào việc em là do anh nuôi lớn từng ngày, từng bữa!”

 

Tôi cắn môi, mắt rưng rưng.

“Vậy anh nuôi em là để tùy tiện xúc phạm em sao? Em có làm gì sai đâu…”

 

Anh liếc xuống chiếc hộp trong tay, ánh mắt sắc như dao:

“Vậy cái thứ này em định dùng với ai?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Tôi nghẹn lời, cúi đầu nói nhỏ:

“Anh…”

 

Trần Triều sững lại. Không khí chợt ngưng đọng vài giây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/2.html.]

Tôi giật mình, nhận ra lời mình nói… có vẻ hơi sai hướng.

 

“Ý em là… là anh dùng…”

 

Sự thật thì thứ này là do Thẩm Đường nhét vào túi tôi.

 

Bố cô ấy nghiện cờ bạc, nợ người ta 200 nghìn tệ, ép cô ấy “thế thân” cho một ông trùm tên Trì Yến.

Gần đây Trì Yến như phát bệnh, khiến cô ấy gần như kiệt sức.

Để tránh bị hành tiếp, cô ấy lén vứt hết “đồ nghề”.

 

Vì mấy thứ này không rẻ mà tụi tôi từ nhỏ sống thiếu thốn, nên cô ấy tiếc của, tiện tay… nhét vào túi tôi.

“Để hai anh em nhà cậu dùng cũng được còn gì.” cô ấy cười hề hề.

 

Tối nay chơi vui quá, tôi quên khuấy mất…

 

Tôi lí nhí giải thích.

 

Tôi thành thật khai báo toàn bộ.

Trần Triều vẫn cầm cái hộp nhỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:

 

“Cỡ XL, vừa vặn thế nào?”

 

Cả người tôi như bị anh soi từ đầu tới chân, ánh mắt chẳng khác nào tia X-quang.

 

Tôi đỏ mặt, lí nhí:

“Vì… anh cao trên 1m75, dáng người săn chắc, yết hầu rõ, tay dài, mũi cao, thân hình… phù hợp…”

 

“Phù hợp cái gì?” anh hỏi, mặt không hiểu.

 

“Thì… mấy đặc điểm đó chứng tỏ… cái kia… lớn…”

 

Tôi liều mạng nói ra.

 

“Ai bảo?”

 

“Trên mạng nói… Với cả Thẩm Đường cũng bảo vậy, kinh nghiệm thực chiến đó anh.”

 

Trần Triều nhíu mày, vẻ mặt như vừa nghe thấy điều ngớ ngẩn nhất trên đời.

“Trần Mộ Mộ, em rảnh quá ha? Suốt ngày lên mạng đọc mấy cái tào lao!”

 

Tôi cười gượng:

“Thế… anh thấy có đúng không?”

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt trầm xuống, giọng càng khàn hơn:

“Muốn tự mình kiểm chứng à?”

 

Tôi ngớ người… rồi cười khúc khích.

“Thật á?”

 

Anh hừ lạnh, đứng dậy, gằn từng chữ:

“Thật. Lại đây. Để xem anh có đánh gãy chân em không!”

 

Tôi giật mình, lùi ba bước.

 

“Càng ngày càng láo toét. Hôm nào bị ban đạo đức trường bắt, đừng hòng gọi anh đến đón. Anh xấu hổ c.h.ế.t mất!”

 

Thế là tôi quay đầu bỏ chạy về phòng, không quên vẫy tay:

 

“Em biết rồi!"

 

Thôi giữ mạng trước đã!

Bạn cần đăng nhập để bình luận