Tiểu Tổ Tông

1

Nửa đêm đi club về bị anh trai bắt quả tang, trong lúc luống cuống, từ túi áo của tôi không cẩn thận rơi ra một chiếc hộp nhỏ.

 

Tôi vội vàng giải thích:  "Kẹo cao su thôi mà."

 

Sắc mặt anh ấy tối sầm, trông như muốn g.i.ế.c người:  

"Kẹo cao su nào mà lại có cỡ XL?"

 

"Ăn... cũng tốt thôi chứ sao?" Tôi lắp bắp, cố gắng cãi lại:  

 

"Không cần anh phải quản! Em cũng trưởng thành rồi mà!"

 

Sau đó, anh ấy giữ nét mặt nghiêm nghị, áp tôi dưới thân mình, ánh mắt đầy nguy hiểm. 

 

"Trưởng thành rồi, phải không?"

 

"Vậy sau này, ban ngày cãi lại một câu, tối đến anh sẽ trả gấp đôi."

 

1.

 

Nửa đêm tôi lén lút từ club về, nhẹ nhàng mở cửa, không dám thở mạnh.

Phòng khách tối om như thể cả thế giới đang ngủ say.

Tôi thở phào, trong lòng thầm reo:

Thoát rồi.

 

Vừa đưa tay chạm vào công tắc đèn—

Một giọng trầm lạnh bỗng vang lên từ bóng tối:

 

“Về rồi à.”

 

Tôi giật bắn, tay run lên.

Toang rồi…

 

“Ha… anh, sao anh không bật đèn…”

Tôi cười gượng, vừa nói vừa xoa tay lấy can đảm.

 

Trần Triều ngồi tựa vào sofa, gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh đang khóa chặt lấy tôi.

“Anh đã nói giờ giới nghiêm là mấy giờ?”

 

“Dạ… chín giờ…”

 

“Bây giờ là mấy giờ?”

 

“… chín giờ… cộng thêm 180 phút…”

 

“Hay lắm.”

 

Anh ngẩng đầu, mắt lóe lên như loài thú hoang sắp vồ mồi.

 

“Trần Mộ, em muốn bị ăn đòn đúng không?”

 

Tôi là đứa trẻ anh nhặt về từ bãi rác, cũng chính anh nuôi tôi lớn từng ngày.

Từ bé đã nghịch ngợm, bị anh đánh thành thói quen, thậm chí còn có chút… kỹ thuật để sinh tồn.

 

Mỗi khi Trần Triều hóa thành “chó điên”, chỉ có hai lựa chọn:

Một là m.ô.n.g nở hoa, hai là ngoan như cún.

 

Biết tình hình nguy cấp, tôi lập tức chuyển sang chế độ “em gái ngọt ngào”.

 

“Anh, anh yêu quý~”

Tôi lao đến ôm chân anh, giả vờ đáng thương hết cỡ.

“Em sai rồi, em hứa từ giờ ngoan, ngoan như cún con luôn…”

 

“Hôm nay Đường Đường buồn, em ở lại dỗ cô ấy nên mới về trễ chút xíu thôi…”

 

Anh hừ lạnh, duỗi chân ra rồi liếc tôi:

“Xạo ít thôi.”

 

Tôi lập tức bám lên đùi anh, gương mặt nịnh nọt:

“Trời ơi, chân anh dài thật đó nha!”

“Anh là anh trai đẹp trai nhất dải ngân hà này luôn!”

 

Thực tế đã chứng minh:

Chỉ cần giọng ngọt một chút, thái độ mềm một chút, là dập được ngọn lửa “giận chó cắn” của Trần Triều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/1.html.]

Sắc mặt anh dịu đi chút, nhưng giọng vẫn còn đanh:

 

“Một đứa học sinh, nửa đêm lượn bar, em biết nơi đó toàn người kiểu gì không? Em muốn gặp chuyện à?”

 

Chết thật, lần này khó dỗ rồi.

 

Tôi nâng level, ngồi hẳn lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ, cọ cọ làm nũng:

“Ai mà không biết em là em gái của Trần Triều chứ?

Đứa nào dám đụng, anh không cần ra tay, bọn nó đã tự lạy ba lạy rồi!”

 

“Đừng giận mà anh ơi, chụt chụt chụt~”

 

Anh nhăn mày, lấy tay chùi vết son trên mặt:

“Đây là cái gì? Màu son mới của em?”

 

“Xác trẻ con cũng không thảm bằng.” – anh nói tỉnh bơ, lau tay bằng khăn giấy.

 

Tôi trừng mắt.

Đúng là đàn ông đầu đất, chẳng biết gì về mỹ học thời đại.

 

Anh nhìn kỹ lại mặt tôi, lông mày nhíu tít:

“Mắt em bị sao thế? Sao lại sáng như đèn pin?”

 

Tôi nghẹn họng:

“…Đó là bọng mắt!”

 

Tôi mở to đôi mắt đáng thương ra khoe:

“Kẻ mắt mèo mất cả tiếng đồng hồ đó, có đẹp không?”

 

“Nhìn y chang con yêu quái trong Tây Du Ký.”

Anh hờ hững phán.

 

Tôi cười gượng, răng nghiến vào nhau.

Bó tay, đúng kiểu đàn ông cổ lỗ sĩ.

 

Mắt anh lướt xuống váy tôi, lập tức, cơn giận lại trào lên.

 

“Em mặc cái gì đấy?”

 

“Váy JK… Váy đồng phục học sinh Nhật ấy…”

Tôi lí nhí.

 

“Anh thấy giống đồ nội y thì đúng hơn. Cúi một cái là thấy cả quần lót.”

 

“Em mặc quần bảo hộ mà…”

 

“Còn dám cãi?” – giọng anh gầm lên.

 

Tôi run rẩy, ngoan ngoãn rút lui:

“Em sai rồi…”

 

“Nếu lần sau còn mặc cái kiểu này ra ngoài…”

Anh ghé sát lại, giọng lạnh như nước đá:

“Anh sẽ đánh gãy chân em.”

 

“Em không dám nữa… thật mà, anh ơi…”

 

Tôi vội lắc người anh, làm nũng hết công suất:

“Đừng giận nữa nha~ Anh Triều, anh yêu quý của em~”

 

“Phì… đừng lắc nữa.”

Giọng anh đột nhiên trầm xuống, nặng nề như có gì đó… khác lạ.

 

Anh bất ngờ đẩy tôi ra.

Tôi sững người.

 

“Sao thế? Anh bị sốt à?”

 

Nam Cung Tư Uyển

Anh hít một hơi sâu, giọng khàn khàn:

“Về phòng. Ngay.”

 

“Dạ~ về liền~”

Tôi nhún nhảy chạy về phòng, lòng thầm mừng hú vía.

 

Dù không hiểu anh lại nổi cơn gì nữa, nhưng trận đòn lần này… coi như thoát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận