Dạo gần đây, ngày nào Trần Triều cũng rời nhà từ sớm tinh mơ và trở về khi trời đã khuya. Một mình trong căn phòng vắng, nỗi lo cứ âm ỉ trong lòng tôi, chẳng cách nào nguôi ngoai. Cũng tự trách mình bất lực, không thể chia sẻ được chút gánh nặng nào với anh.
Đêm ấy, anh về rất muộn. Tôi chờ mãi, chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi lờ mờ cảm nhận được ánh đèn mờ nhòe. Mở mắt ra, thấy anh đang ngồi bên giường, tay lật giở cuốn album cũ. Những tấm ảnh trong đó đều là ảnh của tôi, từ khi còn bé cho đến lúc trưởng thành.
Dưới ánh đèn, gương mặt anh trông gầy đi thấy rõ. Mái tóc có phần dài hơn thường ngày, cằm lởm chởm râu. Tôi đưa tay chạm khẽ, bị râu anh làm xước tay liền giật mình bật thốt:
“Anh à, râu không cạo là sắp thành người xấu trai rồi đấy.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, môi nhếch lên cười nhẹ:
“Anh mà xấu hả?”
Nói rồi bất ngờ giữ lấy đầu tôi, cúi xuống hôn một cái.
“A! Râu cứng thế này mà hôn người ta à? Đau muốn chết!”
Tôi hừ nhẹ, phụng phịu: “Xấu c.h.ế.t đi được.”
Ánh mắt tôi liếc qua cuốn album trong tay anh, liền trêu:
“Khác em, em thì đẹp từ bé đến lớn.”
Anh bật cười, véo nhẹ má tôi:
“Em đã thấy tiên nữ nào cười mà hở cả răng chưa?”
Tôi đỏ mặt phản bác:
“Ai mà hở răng chứ! Anh bịa đặt!”
Anh chẳng nói gì, chỉ lấy điện thoại ra và đưa cho tôi xem một bức ảnh.
Đó là tôi, khi khoảng tám chín tuổi. Bà vừa mất không lâu, Trần Triều lúc đó vụng về chẳng biết buộc tóc, để đầu tôi rối như tổ quạ. Lại đúng thời kỳ thay răng, miệng cười to lộ ra khoảng trống ngay răng cửa.
Tôi hét lên:
“Trời ơi! Sao anh vẫn giữ cái ảnh này!”
“Không chỉ mỗi tấm này đâu,” anh tỉnh bơ đáp.
Tôi hoảng hốt nhào tới:
“Trần Triều! Em phải xử anh! Sao anh lại lưu cả trăm tấm ảnh xấu xí của em thế này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/12.html.]
“Còn dùng làm hình nền nữa, tại sao lại là tấm xấu nhất?!”
Anh cười thản nhiên:
“Để trừ tà.”
Tôi phát điên:
“Được lắm! Em sẽ lục tìm ảnh xấu của anh để trả thù!”
Thế là tôi lật tung điện thoại anh ra… nhưng chẳng thấy lấy một tấm nào đáng để dìm. Dù anh từng khổ cực, từng lam lũ, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ chụp xấu.
Tóc anh vẫn cắt gọn gàng, gương mặt thì lúc nào cũng rắn rỏi và điềm đạm.
Tôi nhảy lên cố với lấy điện thoại anh, còn anh thì giơ cao lên, như thể đang trêu đùa một con cún nhỏ.
Tức không chịu được, tôi trèo lên người anh để giật lại điện thoại. Nhưng chẳng biết thế nào, cuối cùng tôi lại nằm dưới anh, mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
Tôi cố chui vào chăn, than thở:
“Xóa mấy tấm ảnh đó đi… xấu hổ muốn chết.”
Anh bật cười, chạm nhẹ vào má tôi:
“Có gì mà xấu, nhìn đáng yêu thế còn gì…”
Nam Cung Tư Uyển
Tôi gào lên:
“Đó là mấy góc c.h.ế.t người mà anh còn thấy dễ thương à!”
Anh nhẹ nhàng vuốt má tôi, ánh mắt sâu lắng:
“Người ta vẫn bảo, con mình thì dù thế nào cũng thấy đẹp. Tự tay nuôi lớn, nhìn ở góc nào cũng thấy đáng yêu nhất.”
Anh gỡ sợi dây buộc tóc hình nơ bướm của tôi, đeo vào cổ tay mình, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán.
Lòng tôi như tan chảy, hạnh phúc lan ra như bong bóng vỡ tung.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, khẽ hôn lên khóe môi:
“Chỉ có hôn anh mới thấy yên tâm…”
Ban đầu tôi chỉ định chạm nhẹ, nhưng anh lại chủ động, biến nụ hôn thành một cái hôn dài, sâu lắng và đầy cuồng nhiệt.
Đôi mắt anh ánh lên chút đỏ, như giấu kín điều gì. Nhưng từng cái siết, từng nụ hôn lại tràn đầy dịu dàng xen lẫn chiếm hữu.
Giữa những tháng ngày đầy lo âu, bất an, khoảnh khắc này như xóa tan mọi nỗi sợ trong tôi.