Tiểu Tổ Tông

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

 

Tám giờ sáng, phòng học bắt đầu ồn ào như tổ ong vỡ.

 

“Mày nghe chưa? Bên khoa Ngoại ngữ có cô gái nhảy lầu đấy.”

 

Nam Cung Tư Uyển

“Nghe nói vay tiền online, không trả nổi, nhảy từ tầng ba xuống, rơi trúng bồn hoa, c.h.ế.t tại chỗ luôn.”

 

Tôi khẽ huých Thẩm Đường đang gục mặt ngủ như c.h.ế.t bằng cùi chỏ:

“Lại có biến gì mới à?”

 

Cô ấy ngáp dài, mắt còn chưa mở nổi:

“Chưa rõ… Trường mình năm nào chẳng có vụ.”

 

Tôi liếc nhìn cặp mắt thâm quầng của cô, trông chẳng khác gì gấu trúc hậu tận thế.

“Chứ không phải cày nguyên đêm với Trì Yến à?”

 

Thẩm Đường nghiến răng ken két:

“Cái tên Trì Yến c.h.ế.t tiệt đó, đúng là không phải người!”

 

Tôi nhắc lại, giọng lành lạnh:

“Cũng cậu từng nói, trải nghiệm ‘trên cả tuyệt vời’, còn định biến anh ta thành ‘suất ăn miễn phí trọn đời’ mà?”

 

Cô lườm tôi:

“Bồng bột tuổi trẻ thôi. Lạnh ngoài nóng trong cái gì? Vừa cởi quần ra là y như ông chú bốn mươi chưa từng gặp đàn bà!”

 

Thẩm Đường tiếp tục lải nhải như đang phát biểu trong hội nghị nạn nhân:

 

“Làm loạn đến ba giờ sáng, sáng nay lại có tiết đầu. Cái này gọi là địa ngục nhân gian đấy!”

 

“Chưa kể, tên đó keo như dán keo con voi, bắt tớ tự đạp xe công cộng đi gặp!”

 

Cô nhăn mặt, nhìn tôi:

“Anh trai cậu vẫn tốt hơn. Tớ thề, nếu được làm chị dâu của Trần Mộ Mộ thì nguyện cả đời không oán than!”

 

Tôi suýt sặc. Con bé này mù từ bao giờ vậy?

 

“Tốt cái đầu cậu! Mỗi lần tớ xin tiền, nhục muốn quỳ xuống gọi ảnh là ‘ba’. Suốt ngày dọa bẻ chân tớ. Tớ lớn đến chừng này dễ lắm à?”

 

Tôi lập tức tố Trần Triều không thiếu một lời.

 

Thẩm Đường cười khẩy:

“Dọa thôi. Bố tớ từng nói, Trần Triều tuy tàn nhẫn, nhưng chỉ với người khác. Với cậu thì… đúng là chăm từng li từng tí. Chắc đời trước cậu cứu cả thế giới.”

 

Cũng chẳng sai. Từ nhỏ đến lớn, Trần Triều vừa là cha vừa là mẹ tôi. Miệng thì suốt ngày mắng mỏ, nhưng làm gì cũng lo cho tôi trước tiên.

 

Anh không cha không mẹ, sống với bà ngoại từ bé.

Năm sáu tuổi, anh nhặt được tôi, một đứa trẻ bị bỏ rơi, đang khóc oe oe giữa đống rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/3.html.]

Lúc ấy nhà nghèo, không mua nổi sữa bột, anh phải đi từng nhà xin sữa dê về nuôi tôi.

 

Tôi sống sót bằng sữa dê, nói muộn, gần hai tuổi mới gọi được một tiếng “anh”.

 

Từ nhỏ, Trần Triều đã như một người lớn. Bà yếu, anh thành người gánh vác tất cả.

Tôi thì suốt ngày bám lấy anh, gây chuyện hết lần này đến lần khác.

 

Năm anh mười lăm tuổi, bà mất. Hai đứa mồ côi côi cút, tựa vào nhau sống.

 

Trường học là nơi nuốt chửng những kẻ yếu, nhưng chẳng ai dám đụng đến tôi.

Bởi Trần Triều đánh nhau như thể chẳng tiếc mạng sống.

 

Chưa tốt nghiệp đại học, anh đã đi làm giang hồ. Ai cũng nói, kiểu người như anh sớm muộn gì cũng vào tù.

 

Thế nhưng, anh lại leo lên làm đại ca.

 

Ngày đó, có vài nam sinh theo đuổi tôi. Tôi vui vẻ, tưởng được yêu đương như người ta.

Nhưng Trần Triều không cho. Tôi cãi, anh dọa bẻ chân tôi trước, rồi bẻ luôn chân thằng nào bén mảng lại gần, để cả hai cùng ngồi xe lăn hẹn hò.

 

Anh thường xuyên đến đón tôi. Ánh mắt nhìn mấy cậu trai xung quanh cứ như cầm d.a.o găm theo người.

 

Cả trường đều biết: tôi là em gái của Trần Triều đại ca giang hồ có thật.

 

Ai chán sống mới dám động vào tôi.

 

Vậy nên, đến giờ tôi vẫn chưa từng nắm tay ai cả.

Ngoại trừ Trần Triều.

 

Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng để anh dễ thở.

Anh không cho tôi yêu? Được thôi. Anh cũng đừng hòng.

 

Dù sao, anh cũng lớn hơn tôi. Cứ xem ai kiên nhẫn được lâu hơn ai.

 

Trần Triều dù nóng nảy như chó điên, nhưng được cái… ngoại hình không đến nỗi.

Cũng có khối chị em mê mẩn.

 

Tôi thề, đã đuổi không biết bao nhiêu đứa:

 

“Chị em ơi, anh tôi ngáy như sấm, nghiến răng, xì hơi, bạo lực, keo kiệt, còn suy thận. Muốn sống lâu thì tránh xa anh tôi ra!”

 

Tôi không yêu thì anh cũng đừng mơ.

 

Bỗng Thẩm Đường hạ giọng:

 

“À đúng rồi. Hôm qua tớ nghe lén Trì Yến gọi điện cho anh cậu. Anh ta bảo gì đó ‘đừng để con bé biết’. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hay… anh cậu có người yêu rồi?”

 

Tôi trừng mắt, đập bàn đứng dậy:

 

“Anh ấy dám? Trần Triều mà dám lén yêu đương? Hừ, tôi phải xẻ thịt!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận