Dạo gần đây, Trần Triều bận đến mức gần như biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Anh bảo thời điểm này rất nguy hiểm, dặn đi dặn lại tôi phải ngoan ngoãn ở nhà, tuyệt đối không được ra ngoài.
“Cứ ở yên trong nhà. Nếu thấy buồn chán thì cứ tiêu tiền, thích gì cứ nói, anh sẽ cho người mang đến.”
Anh còn thiết lập thẻ tín dụng của tôi ở chế độ không giới hạn, một cách dỗ dành có phần hơi xa xỉ.
Lẽ ra tôi nên vui, nhưng ngược lại, cảm giác tù túng bắt đầu len lỏi. Mấy hôm liền chẳng cãi vã với anh câu nào, đột nhiên thấy… buồn chán một cách lạ thường.
Cuối tuần đến, anh cũng không về.
Đang lăn lộn với nỗi chán nản trong phòng thì Thẩm Đường gửi đến một tin nhắn:
“Mộ Mộ, vụ nhảy lầu ở trường mình đang leo top hot search đấy.”
Kèm theo đó là vài đường link bài báo.
“Mà sao tin nào cũng lôi tên anh cậu vào vậy?”
Tôi nhấp vào xem thử, không ngờ cả mạng xã hội đang ồn ào bàn tán chuyện cô gái kia vì bị người của Trần Triều dồn ép nên mới phải nhảy lầu.
Tin tức như châm ngòi cho một đợt sóng dư luận dữ dội.
Cái tên Trần Triều bị nhắc đến khắp nơi, với hàng loạt bình luận ác ý: nói anh là trùm băng đảng, dính líu đến cờ bạc, ma túy và đủ thứ bẩn thỉu.
Thậm chí một vài tờ báo còn giật tít rằng: băng nhóm do Trần Triều cầm đầu đang bị cảnh sát truy quét gắt gao.
Tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c mình bị bóp nghẹt.
Bàn tay run run, tôi gọi cho anh hết lần này đến lần khác nhưng đều không ai bắt máy.
Nỗi bất an dâng trào, lan khắp toàn thân. Tôi không thể ngồi yên được nữa.
Dù ngoài mặt Trần Triều luôn lạnh lùng, đôi khi cứng rắn đến tàn nhẫn, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể tin anh là người có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tôi vội vã mặc đồ rồi chạy ra khỏi nhà, gọi một chiếc taxi, lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy anh.
Dọc đường, tôi không ngừng bấm số gọi lại. Cho đến khi chiếc xe bỗng phanh gấp khiến tôi lảo đảo.
Ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chợt phát hiện tài xế đang rẽ vào một con đường hoàn toàn xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/10.html.]
Còn chưa kịp lên tiếng, một mùi hăng nồng đã xộc thẳng vào mũi. Mọi thứ mờ dần, tôi mất ý thức ngay sau đó.
…
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên sàn lạnh lẽo, đầu ong ong như có trăm ngàn con ong vỡ tổ.
Trên đỉnh đầu là một giọng cười trầm thấp, nhàn nhạt nhưng lạnh đến thấu xương:
“Cô em gái nhỏ, còn nhớ anh không?”
Tôi gắng gượng ngẩng đầu. Trước mắt là Hoắc Thâm, người đàn ông khoác vest đen chỉnh tề, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, nụ cười nhạt hiện rõ vẻ nhẫn tâm.
“Đừng sợ. Anh trai em sắp đến rồi.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh một căn phòng kín, không cửa sổ, không lối thoát.
Trên sàn đối diện là Lâm Dao, ngồi gục người với ánh mắt vô hồn. Bên cạnh là ba người đàn ông lạ mặt, ánh mắt lạnh lùng như thể chẳng còn chút nhân tính nào.
Cơ thể tôi mềm nhũn, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Đây là lần đầu tiên tôi rơi vào tình huống như thế sợ hãi đến mức toàn thân run lên.
Hoắc Thâm quay đầu, khẽ gật với một người đàn ông bên cạnh.
“Nói với Trần Triều… anh ta chỉ được phép chọn một người mang đi.”
…
Chỉ một lát sau, cửa bị đẩy bật ra.
Trần Triều xuất hiện. Anh gần như lao thẳng vào, ánh mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập.
Tôi không kìm được nước mắt, nghẹn ngào gọi:
Nam Cung Tư Uyển
“Anh…”
Anh liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Hoắc Thâm, nở một nụ cười khô khốc như cắt từ đá lạnh:
“Anh Hoắc, tôi đến đón em gái tôi.”
Hoắc Thâm không nói gì, chỉ đứng dậy, tiến đến trước mặt Lâm Dao và bóp mạnh cằm cô ấy.
“Dao Dao, em thấy không? Đây chính là người em thích.”
Lâm Dao không phản kháng, chỉ cắn môi chặt đến bật máu, lặng im không thốt một lời.