5.
“Tay nghề tiên nữ, dịch vụ siêu cấp, giá siêu hợp lý!”
Anh chạm tay lên cái mặt bóng lưỡng của mình, không giấu nổi sự ghê tởm:
“Thử đi spa cao cấp một lần rồi về đây hét giá.”
Tôi đỏ mặt, gân cổ cãi:
“Không cần! Em muốn tiền!”
“Tiền làm gì?”
“Mua quần áo! Anh thấy tiên nữ nào mặc đồ cũ nát không?”
Anh không chịu thua:
“Còn em có thấy tiên nữ nào táo bón 5 ngày chưa? Rồi còn làm tắc cả bồn cầu?”
Tôi nghẹn họng.
Trần Triều bắt chước giọng tôi lúc đó, chua loét không sai lấy một âm:
“Anh ơi… cứu em với… em làm hỏng cái bồn cầu rồi…”
“Aaaa Trần Triều!!! Em sẽ g.i.ế.c anh!”
Tôi vừa hét vừa nhớ lại cảnh hôm đó: Tôi ăn nhiều khoai lang quá, hậu quả là… tràn bờ đê. Trần Triều vừa ăn tối xong đã phải đi… “xử lý hậu quả”, vừa thông cống vừa nôn đến bủn rủn cả người.
Tôi nhìn anh, giọng nghẹn ngào:
“Anh… anh không phải vừa ăn xong sao…?”
Anh gật đầu, rồi cũng nôn. Tôi thì vừa nhìn thấy cảnh đó đã… óe theo.
Kết quả: Một người nôn, một người chạy, một người đuổi theo định bẻ chân người kia.
Quay về hiện tại, tôi leo tọt lên giường anh, quyết định nằm lì.
“Không có đồ mới là em không đi đâu hết!”
Tôi nằm ngang như con sâu béo, cố tình lăn lộn ép anh rớt xuống giường.
Nhưng dù anh nhìn không đô lắm, lại nặng một cách vô lý. Tôi lăn mãi mà không nhúc nhích được anh.
Anh bỗng cười khẽ, rồi bất ngờ ôm chặt eo tôi từ phía sau.
Cánh tay anh rắn chắc, bao bọc lấy tôi như một cái kén ấm. Cả người tôi cứng đờ.
“Anh… làm gì vậy hả?”
Giọng anh trầm trầm, phả bên tai tôi, nóng rẫy:
“Anh sợ ngã xuống giường.”
“Có gan leo lên giường đàn ông, sao lại đỏ mặt?”
“Em đâu có đỏ mặt…”
Anh nhướng mày cười nhẹ:
“Nếu sợ thì quay về phòng đi.”
“Không về!” Tôi rít lên, quyết tâm đấu chí đến cùng.
Tôi nằm yên như khúc gỗ, vờ như đã ngủ. Nhưng tai vẫn nóng ran, tim thì đánh trống trong lồng ngực.
Một lúc sau, tôi hé mắt liếc trộm anh.
Mái tóc ngắn, sống mũi cao, đường nét góc cạnh đầy nam tính. Nhìn kỹ mới thấy… anh cũng đẹp trai thật.
Rồi tôi thì thầm:
“Anh… anh ngủ rồi à?”
Vòng tay anh siết chặt thêm, giọng lười biếng vang lên ngay sau gáy tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/5.html.]
“Em nghĩ sao?”
Tôi im bặt.
Tôi không chắc anh ngủ chưa, nhưng tôi chắc một điều có thứ gì đó… đang thức.
Tôi căng thẳng đến mức tay chân cứng đơ, lí nhí nói lảng:
“Giường anh cứng quá… em về phòng đây…”
“Không có tiền còn giả bộ tình cảm? Anh kiếm nhiều tiền thế để dành cho ai chứ?”
Nam Cung Tư Uyển
Anh nhếch mép:
“Dành cho vợ chứ sao.”
Tôi bỗng nghẹn họng. Đúng rồi, tiền của anh sẽ để dành cho vợ con tương lai.
Chúng tôi… chỉ là anh em.
Mũi tôi cay xè, vừa tức vừa buồn, đẩy anh ra:
“Anh cứ đi kiếm vợ đi! Sau này đừng quản em nữa!”
Anh lại trêu tôi:
“Ai mà mắt mù tới mức yêu nổi em hả?”
Tôi giận đến muốn khóc thì anh bất ngờ kéo tôi lại, cúi người đối diện.
“Không chỉ mắt mù đâu,” anh nói, mắt nhìn tôi sâu thẳm.
“Còn n.g.ự.c nhỏ, tính xấu, bướng bỉnh, không biết nghe lời.”
Tôi gào lên:
“Anh đang cà khịa em đúng không?!”
Ngay sau đó, anh nghiêng người, ép tôi nằm xuống. Hơi thở anh gần sát, khiến tim tôi đập loạn.
“Trần Mộ Mộ, em có ngốc không?”
Giọng anh nhẹ nhưng nghiêm túc lạ thường.
Anh cúi xuống, gần đến mức môi chúng tôi suýt chạm nhau. Tay anh gạt nhẹ tóc tôi, ánh mắt dịu dàng.
“Mộ Mộ, anh sẽ không rời bỏ em.”
Câu nói đó như một viên đá rơi tõm vào lòng nước yên ả, khiến tim tôi chao đảo.
Tôi lắp bắp, vừa ngượng vừa bối rối:
“Anh… anh không cho em tiền còn bày đặt đóng kịch…”
Anh cười, véo má tôi:
“Lần nào mà anh không cho? Em đúng là không có lương tâm.”
Nói rồi anh mở điện thoại, chuyển khoản.
“Nhận tiền đi.”
Ánh mắt anh dừng trên áo tôi chiếc T-shirt cũ của anh mà tôi hay trộm mặc ngủ.
“Đi thay đồ ngủ đi.”
Tôi lườm:
“Không thay. Em thích cái này.”
“Em lấy hết áo của anh rồi đấy.”
“Vậy chuyển khoản thêm cho em, để em mua mới cho anh!”
“Anh cho em một đá thì có.”
Tôi lè lưỡi trêu anh, hí hửng cầm điện thoại xem tiền vào chưa.
Nguy thật! Tim tôi đang đập loạn đây nè!