7.
Trần Triều lái xe đưa tôi đến trường như mọi khi. Kỳ bảo vệ tốt nghiệp sắp đến nơi, mỗi ngày tôi đều vùi đầu sửa luận văn đến mức muốn rụng sạch tóc.
Vừa mới đặt chân vào lớp, Thẩm Đường đã hất ra trước mặt tôi một chiếc thẻ vàng lấp lánh, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
“Trần Mộ, chị em của cậu lại phát tài rồi đây!”
Tôi nhìn chiếc thẻ VIP màu đen cao cấp, ánh mắt lấp lánh đầy ghen tị.
“Vẫn là đại lão Trì Yến, vừa giàu vừa chịu chi…”
Tôi nghiêng đầu, giả giọng làm nũng:
“Cha nuôi ơi, nhận con đi~”
Thẩm Đường vung tay như đại gia thứ thiệt:
“Chuyện nhỏ thôi, con gái của ta.”
Hai đứa nhìn nhau cười đầy ăn ý.
“Học hành mệt mỏi quá rồi, hay là…”
“Tìm chút niềm vui đi!”
Nói là làm.
Tối hôm đó, Thẩm Đường kéo tôi đến một club nổi tiếng. Nghe nói sẽ có mấy mẫu nam nổi đình nổi đám trên mạng biểu diễn. Cô nàng muốn cho tôi nếm thử cảm giác làm “nữ chủ tịch ngồi ghế VIP.”
“Chơi tẹt ga không?”
Tôi còn lưỡng lự:
“Không được đâu… anh tớ cấm uống rượu. Mà nếu bị phát hiện thì coi như đời tớ đi tong.”
Thẩm Đường tròn mắt, nói tỉnh bơ:
“Rượu gì chứ? Đây chẳng phải nước ép lúa mạch à?”
Tôi cạn lời. Đúng là chị em tốt, trình ngụy biện đỉnh cao.
Thế là tôi cũng hào hứng nâng ly, một hơi uống liền hai ly “nước ép.”
Tiếng nhạc sôi động, ánh đèn rực rỡ. Tôi và Thẩm Đường ở dưới sân khấu hò hét không ngừng. Cô ấy hào phóng vung tay, mỗi mẫu nam một phong bao đỏ 8888.
Bảy chàng trai lần lượt bước đến trước mặt chúng tôi, nâng ly chúc mừng. Ai nấy đều cao ráo, vóc dáng cực phẩm, eo thon chân dài, cười lên là thấy ánh sáng chói lòa. Miệng ngọt như rót mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/7.html.]
Tôi ngồi đó, mắt sáng như đèn pha, lòng thầm nghĩ: Cuộc đời thật sự không thiếu trai đẹp, chỉ thiếu tiền để ngồi hàng đầu.
Tuy nhiên chưa kịp đụng tay đụng chân vào ai, thì điện thoại của Thẩm Đường bỗng reo lên.
“Haha… tất nhiên là em đang học hành nghiêm túc ở trường rồi…”
Cô nàng vừa nói vừa vội vàng cúp máy, nét mặt lập tức biến sắc, cuống cuồng thu dọn túi xách.
“Chết rồi c.h.ế.t rồi! Trì Yến đến thật đấy, tớ chuồn đây!”
Trước khi chạy, cô còn không quên hét với tôi:
“Cậu cũng mau té đi! Chắc chắn anh cậu cũng sẽ biết!”
Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy ra cửa sau.
Nhưng chưa kịp thoát thân thì đã rầm một cái tôi đ.â.m sầm vào một người.
Ngẩng đầu lên, tôi c.h.ế.t lặng.
Là Trần Triều.
“Trần Mộ.”
Anh gọi tên tôi, giọng trầm mà rõ ràng.
Trái tim tôi đập loạn, tay chân cứng đờ.
Định thần lại, tôi chợt nhận ra bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
Cô ấy rất đẹp vẻ đẹp sắc sảo và quyến rũ. Đôi môi nở nụ cười dịu dàng, cánh tay đang khoác lấy tay anh một cách thân mật.
Tôi đứng đó, không thể rời mắt.
Mũi cay xè. Tim như bị bóp nghẹt.
Thì ra Thẩm Đường nói đúng. Trần Triều… thực sự đang hẹn hò.
Anh lừa tôi.
Còn tôi… chỉ vì vài câu nói mơ hồ, vài ánh mắt trìu mến của anh mà tự mình vẽ ra cả một giấc mộng viển vông.
Nam Cung Tư Uyển
Giây phút ấy, tôi cảm thấy bản thân giống như một con hề, ngốc nghếch và thảm hại.