6.
Trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường mà vẫn chẳng chợp mắt được, cuối cùng tôi đành lôi điện thoại ra, gọi cho Thẩm Đường.
“Đường Đường à… cậu nói xem, có khi nào anh tớ thích tớ không?”
Bên kia đầu dây, giọng cô nàng lười biếng, khàn khàn như vừa tỉnh giấc:
“Sao? Cuối cùng thì ‘anh trai quốc dân’ nhà cậu cũng nhịn không nổi nữa à? Tớ đã nói rồi, cái ‘nuôi từ nhỏ’ kiểu gì cũng đến ngày phát huy tác dụng. Không phí công đâu.”
Tôi nghẹn họng.
Cô nàng lại tiếp tục, giọng không giấu nổi phấn khích:
“Một người là ‘em gái bảo bối’, một người là ‘anh trai bảo hộ’, đúng chuẩn mô-típ gia đình giả ngọt ngào! Quả là thể loại khiến người ta mê chết!”
“Thế nên, cậu phải làm lớn chuyện lên, hiểu chưa?”
Mặt tôi đỏ bừng, vừa định phản bác thì đột nhiên âm thanh bên kia trở nên lộn xộn:
“Á… Trì Yến! Anh đi ra ngoài ngay! Em mệt lắm rồi!!”
Tôi c.h.ế.t đứng.
Gì… gì thế này? Mới có tí tâm sự mà cậu ta đã bắt đầu phát thức ăn chó rồi sao?
Chưa kịp tiêu hóa hết mớ thông tin hỗn loạn ấy, điện thoại đã bị cúp ngang.
Đồ đáng ghét! Toàn khiến người ta thèm thuồng!
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, tôi quay về tuổi thơ. Những ký ức xa xưa, vụn vặt nhưng rõ ràng đến lạ.
Tám tuổi, tôi bị một đứa con gái cá biệt trong lớp bắt nạt vì không có cha mẹ. Tôi khóc lóc chạy về, mong anh an ủi. Ai ngờ anh không dỗ mà còn đánh tôi một trận.
“Em gái của Trần Triều không được phép yếu đuối.”
Anh nói, rồi bắt tôi quay lại đánh trả. Nếu không thắng, thì khỏi ăn cơm.
Lên mười, tôi thấy người ta ăn bánh kem Barbie màu hồng, liền đòi bằng được. Anh đi vác xi măng ở công trường, kiếm được 50 tệ, mua về cho tôi. Chiếc bánh ngày hôm ấy ngọt đến mức tôi ăn phát ngấy, nhưng trong lòng lại ngọt hơn mật.
Nam Cung Tư Uyển
Mười bốn tuổi, tôi hoảng hốt tưởng mình mắc bệnh nan y khi lần đầu có kinh. Vừa khóc lóc viết di chúc, vừa gọi anh. Anh mắng tôi ngốc, lên mạng tìm cách dùng băng vệ sinh rồi mua về. Đêm đó, anh còn ngăn đôi chiếc giường chật hẹp bằng một tấm rèm cũ, tạo cho tôi không gian riêng.
Mười tám tuổi, có người nói sau lưng tôi rằng đứa như tôi chắc chắn “có vấn đề”. Trần Triều chỉ cười lạnh, túm cổ áo hắn:
“Cậu cũng có vấn đề rồi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-ahyw/6.html.]
Rồi đ.ấ.m cho một trận khiến người kia nhớ cả đời.
Anh không bao giờ để tôi cảm thấy thiếu thốn điều gì.
Nhà người ta có đồ mới, tôi cũng có.
Người ta uống sữa canxi, anh mua cả thùng.
Người khác có cha mẹ, tôi có anh, một người vừa làm cha, vừa làm mẹ.
Dù anh nóng nảy, độc miệng, nhưng có anh bên cạnh, tôi chẳng sợ gì. Tôi có thể ngang ngược, có thể làm nũng, có thể sai cũng không sao.
Tôi không biết từ khi nào cảm xúc dành cho anh đã thay đổi. Có lẽ là cái ngày anh nhận được thư tình từ một cô bạn học, còn tôi thì ôm gối khóc một mình.
“Anh ơi, nếu sau này anh lấy vợ… thì còn cần em nữa không?”
Tôi đã từng ích kỷ nghĩ rằng anh chỉ có thể là của riêng tôi.
Đó là tình thân, là dựa dẫm, hay là một thứ tình cảm vượt khỏi giới hạn, tôi cũng không rõ nữa.
Tôi chỉ biết tôi muốn ở bên anh mãi mãi.
Giấc mơ cứ thế kéo dài…
Trong mơ, anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, bàn tay khẽ đặt nơi eo rồi dần trượt lên, dịu dàng mà khiến người ta run rẩy. Anh áp môi vào tai tôi, thì thầm:
“Mộ Mộ của chúng ta lớn rồi…”
Anh mở một chiếc hộp nhỏ, đưa tay cởi quần ngủ tôi…
“Dậy đi, sắp muộn rồi đấy.”
Tôi choàng tỉnh, mắt vẫn mơ màng. Trần Triều đang đứng trước giường, nhìn tôi với vẻ… khá kỳ quặc.
“Em mơ cái gì mà cứ rên rỉ suốt vậy hả?”
Tôi cứng đờ, cố hắng giọng:
“Em mơ… thấy mình đang hẹn hò với một anh chàng siêu đẹp trai.”
Anh khẽ nhướng mày, môi cong cong đầy ẩn ý:
“Vậy sao? Nhưng em vừa gọi ‘anh ơi’ đấy.”
Tôi: “…”
Xong rồi. Tôi c.h.ế.t mất thôi.