Sự trả thù của mèo quỷ
Chap cuối
Bà nhìn Hà và Khang nói :
- Nó chưa kịp sinh con thì bị g.i.ế.c nên thành quỷ. Giờ phải giúp nó sinh con.
Bà ấy thắp nhang và đèn cầy, rù rì khấn vái trên bàn thờ. Bốc một nắm tro nhang hoà với nước bôi lên bụng Thắm. Cái bụng lập tức động đậy một chút rồi im ắng lại, mặt Thắm cũng nhăn nhó vì đau. Bà lấy từ
ngoài vào một cái hũ sành nhỏ đặt xuống bên cạnh Thắm, sau đó lấy thêm hồ nhão bằng gạo nếp.
- Tôi chuẩn bị giúp nó sinh con, anh chị đừng ồn ào.
Khang la lên :
- Chẳng phải bà bảo nó sinh ra là tôi c.h.ế.t sao. Sao bà còn để nó sinh.
Bà ấy quắc mắt nhìn Khang :
- Vậy để cái thai nằm mãi trong bụng mẹ. Một xác hai mạng à. Cậu muốn g.i.ế.c cô ấy à. Gieo nghiệp mà không muốn trả hay sao ?
Khang ú ớ không nói gì nhưng mặt anh ra tỏ rõ thái độ không muốn bà làm thế. Bà
Lãn mặc kệ anh ta mà hỏi Hà :
- Con trai à, đặt tên là gì chưa ?
- Dạ là con trai, tên là Trần Gia Duệ.
- Ừ, thai này dù sao cũng phải sinh. Thai c.h.ế.t đâu thể ở lại bụng mẹ.
Hà sững người, rõ ràng bác sĩ bảo đứa trẻ không sao mà. Bà Lãn nói tiếp :
- Vì cơ thể mẹ còn sống nên nó như còn sống. Người ăn con nó thì nó ăn lại con người thôi.
Khang với Hà đều khiếp đảm bởi câu nói ấy. Đứng trân trân nhìn bà làm việc.
Tro nhang bôi lên bụng khô dần lại, bà Lãn ghé mặt vào bụng thì thầm :
- Thai đủ tháng đủ hình nên sinh thôi. Mụ bà cho hình hài đất trời cho linh hồn, thai nhi sinh ra là điều đáng mừng. Mèo à, sinh đi.
Bà cởi quần rồi tách nhẹ hai chân Thắm ra, tay không ngừng xoa xoa bụng. Khuôn mặt lốm đốm lông của Thắm nhăn lại tay chân co quắp đau đớn.
- Ừ sinh đi, sinh xong là hết đau thôi.
Thắm gừ gừ, hai mắt nhắm nghiền nhưng cơ thể thì quằn quại. Chẳng bao lâu nước ối chảy lênh láng trên phản gỗ, tay bà Lãn nhấn xuống bụng mạnh hơn :
- Cố lên...sinh đi nào..
Một tiếng mèo kêu đâu đó xung quanh,
giữa hai chân Thắm trôi ra một vật thể đỏ lòm mang theo dây rốn. Nhìn kỹ lại thì là một bào thai còn trong bọc, tay chân cuộn lại..
Nhưng lại không có đầu !!
Hà và Khang suýt thì hét lên, vội bụm miệng lùi ra xa. Cả hai nhìn bà Lãn nắm dây rốn kéo bánh rau ra rồi cắt đứt dây rốn. Đây là đã cắt đứt mối liên hệ giữa bào thai với Thắm.
Bà nhẹ nhàng nâng nó lên ước chừng rồi nói :
- Quý tử sinh ngày Ất tháng Dậu năm Đinh Sửu, nặng hai cân bốn lượng, cha đặt tên là Trần Gia Duệ. Cha mẹ vui thay, đáng mừng đáng mừng.
Câu nói quỷ dị như rắn rết bò dọc người làm Hà sợ mà không thể động đậy.
Bà Lãn tiếp tục bỏ nó vào cái hũ sành bên cạnh rồi dùng hồ dán kín miệng nắp lại. Bà dùng ngón tay quệt mấy đường bằng nước tro nhang bên ngoài hũ. Bà gọi Khang :
- Cầm lấy, thờ phụng đầy đủ trong hai năm. Như thế nó mới đi đầu thai được. Nếu không mẹ con nó sẽ về bóp c.h.ế.t cậu.
Khang không dám cầm nhưng nghe bà nói thì vội nhận lấy ôm vào người.