Sự trả thù của mèo quỷ

Chap cuối

Bà nhìn Hà và Khang nói :

 

- Nó chưa kịp sinh con thì bị g.i.ế.c nên thành quỷ. Giờ phải giúp nó sinh con. 

 

Bà ấy thắp nhang và đèn cầy, rù rì khấn vái trên bàn thờ. Bốc một nắm tro nhang hoà với nước bôi lên bụng Thắm. Cái bụng lập tức động đậy một chút rồi im ắng lại, mặt Thắm cũng nhăn nhó vì đau. Bà lấy từ 

 

ngoài vào một cái hũ sành nhỏ đặt xuống bên cạnh Thắm, sau đó lấy thêm hồ nhão bằng gạo nếp.

 

- Tôi chuẩn bị giúp nó sinh con, anh chị đừng ồn ào.

 

Khang la lên : 

 

- Chẳng phải bà bảo nó sinh ra là tôi c.h.ế.t sao. Sao bà còn để nó sinh.

 

Bà ấy quắc mắt nhìn Khang :

 

- Vậy để cái thai nằm mãi trong bụng mẹ. Một xác hai mạng à. Cậu muốn g.i.ế.c cô ấy à. Gieo nghiệp mà không muốn trả hay sao ?

 

Khang ú ớ không nói gì nhưng mặt anh ra tỏ rõ thái độ không muốn bà làm thế. Bà 

 

Lãn mặc kệ anh ta mà hỏi Hà :

 

- Con trai à, đặt tên là gì chưa ?

 

- Dạ là con trai, tên là Trần Gia Duệ. 

 

- Ừ, thai này dù sao cũng phải sinh. Thai c.h.ế.t đâu thể ở lại bụng mẹ.

 

Hà sững người, rõ ràng bác sĩ bảo đứa trẻ không sao mà. Bà Lãn nói tiếp :

 

- Vì cơ thể mẹ còn sống nên nó như còn sống. Người ăn con nó thì nó ăn lại con người thôi.

 

Khang với Hà đều khiếp đảm bởi câu nói ấy. Đứng trân trân nhìn bà làm việc.

 

Tro nhang bôi lên bụng khô dần lại, bà Lãn ghé mặt vào bụng thì thầm :

 

 

- Thai đủ tháng đủ hình nên sinh thôi. Mụ bà cho hình hài đất trời cho linh hồn, thai nhi sinh ra là điều đáng mừng. Mèo à, sinh đi.

 

Bà cởi quần rồi tách nhẹ hai chân Thắm ra, tay không ngừng xoa xoa bụng. Khuôn mặt lốm đốm lông của Thắm nhăn lại tay chân co quắp đau đớn.

 

- Ừ sinh đi, sinh xong là hết đau thôi. 

 

Thắm gừ gừ, hai mắt nhắm nghiền nhưng cơ thể thì quằn quại. Chẳng bao lâu nước ối chảy lênh láng trên phản gỗ, tay bà Lãn nhấn xuống bụng mạnh hơn :

 

- Cố lên...sinh đi nào..

 

Một tiếng mèo kêu đâu đó xung quanh, 

 

giữa hai chân Thắm trôi ra một vật thể đỏ lòm mang theo dây rốn. Nhìn kỹ lại thì là một bào thai còn trong bọc, tay chân cuộn lại..

 

Nhưng lại không có đầu !!

 

Hà và Khang suýt thì hét lên, vội bụm miệng lùi ra xa. Cả hai nhìn bà Lãn nắm dây rốn kéo bánh rau ra rồi cắt đứt dây rốn. Đây là đã cắt đứt mối liên hệ giữa bào thai với Thắm. 

 

Bà nhẹ nhàng nâng nó lên ước chừng rồi nói :

 

- Quý tử sinh ngày Ất tháng Dậu năm Đinh Sửu, nặng hai cân bốn lượng, cha đặt tên là Trần Gia Duệ. Cha mẹ vui thay, đáng mừng đáng mừng.

 

Câu nói quỷ dị như rắn rết bò dọc người làm Hà sợ mà không thể động đậy. 

 

Bà Lãn tiếp tục bỏ nó vào cái hũ sành bên cạnh rồi dùng hồ dán kín miệng nắp lại. Bà dùng ngón tay quệt mấy đường bằng nước tro nhang bên ngoài hũ. Bà gọi Khang :

 

- Cầm lấy, thờ phụng đầy đủ trong hai năm. Như thế nó mới đi đầu thai được. Nếu không mẹ con nó sẽ về bóp c.h.ế.t cậu. 

 

Khang không dám cầm nhưng nghe bà nói thì vội nhận lấy ôm vào người. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-tra-thu-cua-meo-quy/chap-cuoi.html.]

- Xong rồi..về đi.

 

 

Khang ôm cái hũ sành ra xe trước rồi mới 

 

quay lại bế Thắm. Trong lúc đó thì bà Lãn kéo tay Hà dặn dò :

 

- Rời khỏi nơi đó đi, giữa cô và nó không có nhân quả gì cả. Đừng để đứa trẻ lại mà chịu vạ lây.

 

Hà sững người, bà ấy còn dúi vào tay cô một mảnh giấy màu trắng ngà được gấp hình tam giác rồi xua tay bảo cô đi. Dù bà không nói thì cô cũng biết thứ bà đưa là một lá bùa. Hà mím môi lại theo Khang ra xe quay về nội thành. 

 

Khi Thắm tỉnh dậy thì chuyện đã rồi, Khang đưa cô ta quay lại bệnh viện rồi bỏ về. Hà có chút không đành lòng nên ở lại chờ Thắm tỉnh. 

 

Đợi Thắm tỉnh táo hơn thì Hà mới kể lại chuyện vừa rồi. Thắm kinh hãi lại có chút 

 

không tin nhìn phần bụng đã xẹp xuống của mình.

 

- Vậy...vậy..nó...bác sĩ..

 

- Bà ấy giúp cô sinh rồi, đứa trẻ đưa cho Khang thờ cúng...bác sĩ..chúng tôi cũng không biết giải thích sao cả..

 

Bọn họ đưa Thắm quay lại trong ánh mắt ngỡ ngàng của y bác sĩ mà không biết giải thích sao cả. Khang thì bỏ về, Thắm thì hôn mê còn Hà thì đầu óc như trăm mối tơ vò. 

 

Thắm vừa sợ vừa khổ sở, nước mắt lăn dài trên má. Tiếng khóc nghẹn ngào nức nở đầy kiềm chế. Hà đưa tay vỗ lưng an ủi Thắm :

 

- Thôi..coi như là...coi như là..

 

 

Cô cũng không biết nói gì cả, không gì an ủi được một người mẹ mất con cả. Hà đành nói việc mà bà Lãn đã dặn :

 

- Việc quan trọng bây giờ là cô bình phục thật nhanh..rồi chúng ta chạy khỏi nơi đó..tôi nghĩ bà ấy biết chuyện gì đó nhưng không nói...thứ kia đáng sợ lắm..

 

Thắm khóc nức lên, cơ nấc nghẹn lại nơi cổ họng làm cô ta không nói chuyện được đành liên tục gật đầu.

 

Hà thở dài một hơi, cô vỗ vỗ lưng Thắm. 

 

- Cô nằm nghỉ đi. Tôi về đón bé Na..

 

Hà phải đón con đi khỏi nhà đó ngay..không bao giờ quay lại đó nữa.

 

Đợi thêm vài ngày Thắm khoẻ hẳn, cô ta giữ đúng lời hứa chuẩn bị cho mẹ con Hà một số tiền rồi tiễn cả hai rời thành phố về quê cũ của Hà. Một thời gian sau đó Thắm vơ vét được chút tài sản của Khang rồi cũng nhanh chóng rời đi. 

 

Người dân quanh khu phố luôn rầm rì to nhỏ chuyện nhà Khang. Sau khi vợ con rồi nhân tình bỏ đi thì gia đình Khang sa sút hẳn.

 

Anh ta nghe theo lời bà Lãn cung phụng thờ cúng cái thai không đầu kia. Với suy nghĩ mọi chuyện đã êm đẹp, nghiệp báo anh ta đã trả hết. Nhưng anh ta không ngờ những việc ma quái vẫn tiếp tục. 

 

Trong nhà lạnh lẽo ngột ngạt khó thở, dù thuê thêm mấy người giúp việc về vẫn không thấy đỡ hơn chút nào. Giúp việc mới 

 

làm mấy tháng thì đồng loạt xin nghỉ. Họ bảo đồ ăn trong nhà như bị ăn vụng, nấu buổi sáng thì tới giữa buổi đã ôi thiu. Nhiều người bảo như vậy là do nhà có vong. Không dám nhiều lời với chủ nhưng sợ quá nên họ xin nghỉ. Khang không để ý cứ người này đi thì thuê người khác, dù sao cũng cần có người chăm sóc nhà cửa với bố mẹ anh ta. 

 

Người đến người đi đ.â.m ra người xung quanh cũng để ý tới nhiều hơn. Dần dần người ta truyền tai nhau nên không thấy ai tới nhà đó là giúp việc nữa. 

 

Cho tới một

đêm mưa thấy một bóng người đàn ông trưởng thành chạy vọt từ trong nhà ra. Miệng không ngừng la hét :

 

- Ma ma ma cứu tôi.. cứu tôi...tha cho tôi..

 

Nhìn kĩ mới thấy đó là Khang, đầu anh ta nứt toác chảy m.á.u đầm đìa như điên như dại vừa chạy vừa kêu la. Có nhiều người thấy anh ta chảy nhiều m.á.u sợ bị làm sao nên chạy ra xem anh ta thế nào. Lúc ấy thì Khang thần trí không rõ như là phát điên rồi, bố mẹ anh ta cũng không thấy đâu cả. Có người vào nhà kiếm thì thấy ông bà nằm dưới chân cầu thang, đã tắt thở từ lâu rồi. 

 

Từ đó thì Khang như người điên, đi đến đâu cũng nhìn ngược ngó xuôi rồi kêu là có ma. Nhà cửa rồi cả nhà hàng lẩu vứt đó không ai quản lý, chính quyền người ta mới đứng ra kê khai bảo lưu tài sản cho. Bố mẹ c.h.ế.t mà anh ta cũng không thắp nén nhang hay quỳ một cái, chỉ núp vào xó run như cầy sấy.

 

Ai thấy cũng chậc lưỡi lắc đầu tiếc nuối. 

 

Bảo vợ đẹp con ngoan, sự nghiệp làm ăn có mà sao sống không nên thân bây giờ vợ con ly tán gia đình tan nát, bản thân thì như ma như quỷ. 

 

Căn biệt thử rợp bóng cây nằm cuối con phố sầm uất quanh năm đóng kín cửa. Những đêm trăng sáng nghe đâu đó tiếng mèo kêu não nề. Chuyện cũ xảy ra không ai biết rõ, nhiều năm sau cũng không còn ai

nhắc lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận