Sự trả thù của mèo quỷ
Chap 8
Hà biết chắc Thắm lại bị nhập rồi. Ánh nến loé sáng, tiếng bà Lãn vọng tới :
- Có chuyện gì à ?
- Người nhà con gọi...trong bệnh viện...em gái con chắc bị nhập nữa rồi.
Bà Lãn cau mày lại, bà không nói gì cả mà chỉ ngồi ở đó. Hà không dám nói gì cả, điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi nhưng không có âm thanh gì. Không khí im lặng
đến quỷ dị. Hồi lâu cô mới nghe thất bà lão khàn khàn nói :
- Theo đến vậy rồi..thôi..phải xem rõ mới biết được..
Nghe thế Hà chỉ mong trời mau sáng để đi sớm. Chờ mòn mỏi mới thấy mặt trời ló rạng đằng đông. Hà nhờ bà Hạnh gọi thêm cái xe rồi ba người cùng đi. Khi đi ngang tiệm vàng bạc thì cô bán tháo cái vòng bạc mà Thắm đưa để trả tiền xe với tiền ăn sáng. Lúc tới bệnh viện thì cô kín đáo nhét số tiền thừa vào túi bà Hạnh rồi dẫn bà Lãn về phòng Thắm. Tới cửa phòng đã thấy Khang ngồi gục ở đó, chắc anh ta sợ nên không dám vào. Hà vội thức anh ta dậy :
- Này anh Khang, dậy đi sáng rồi.
Khang giật mình tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn
nét hãi hùng. Vội níu lấy Hà bảo :
- Cô bảo...cô bảo Thắm..
- Ừ đúng, anh đứng dậy đi.
Cô giới thiệu anh ta với bà cụ Lãn :
- Đây là Khang, chồng của người con kể với bà. Còn đây là bà Lãn, bà ấy...tới giúp Thắm.
Bà Lãn gật đầu nói :
- Ừ, vào đây rồi nói.
Khang không muốn vào nhưng bị hai người nhìn chăm chú nên cắn răng vào theo.
Lúc tối Thắm cũng giống như lúc ở nhà, tay chân vặn vẹo bò ngửa trên sàn. Cô ta doạ
Khang la hét một trận, khi bác sĩ tới thì Thắm đã nằm yên trên giường. Khang nói thì chỉ nhận được ánh mắt kỳ lạ của họ. Sợ quá anh ta đành ngủ ngoài hành lang, cũng không dám một mình về nhà.
Khi họ vào thì Thắm chưa tỉnh, bà Lãn chống gậy lại gần giường bệnh. Lưng bà ấy còng xuống nhìn kỹ người lắm. Lát sau bà ấy kéo chăn xuống rồi vén áo Thắm lên, ghé gương mặt nhăn nheo đen đúa lại gần cái bụng lớn toàn đường gân đen.
- Thai đủ tháng, sinh được rồi.
Bà ấy đột nhiên nói như thế rồi ngẩng đầu nhìn Khang.
- Nghiệp chướng của cậu đấy.
Khang sững người rồi đột nhiên tức giận
mắng :
- Đồ mụ già điên, mụ nói cái gì đó.
Bà cụ không đáp, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Khang. Anh ta bị nhìn đến sợ hãi, miệng lắp bắp không nói thêm câu gì.
Đến khi anh ta không chịu nổi nữa mới nghe bà ấy bảo :
- Đi, đưa cô ấy đến chỗ tôi.
Thấy Khang vẫn đứng như trời trông thì Hà vội đẩy anh ta :
- Nhanh lên, nghe bà nói không.