Sự trả thù của mèo quỷ
Chap 3
Trưa hôm ấy ăn cơm xong thì cô gọi cho Khang ngay. Đầu dây bên kia giọng Khang vẫn cằn nhằn như mọi khi :
" Chuyện gì đấy. Cho ai nghỉ trưa không thì bảo. "
Hà nhịn sự khó chịu trong lòng rồi nói :
- Thắm thấy khó chịu trong người, chiều anh thu xếp đưa cô ấy đi khám coi sao. Gần sinh thì nên để ý chút vẫn hơn.
Nghe Thắm khó chịu thì Khang đáp ứng ngay rồi cúp máy. Chiều hôm đó tầm ba giờ kém thì hắn ta về nhà chở Thắm ra bệnh viện khám. Về nhà nghe Thắm kể lại cũng không khác cô nghĩ là bao. Bảo là do nóng trong người nên mới ngứa ngáy ngoài da thôi. Khang nói Hà :
- Cô xem thử nấu gì mát mát cho cô ấy ăn đi.
Hà không muốn nói nhiều nên ừ cái rồi thôi. Cô cũng hỏi mấy người coi bà bầu thì ăn được đồ mát gì rồi mới nấu. Nhưng dù là thế Thắm vẫn không đỡ hơn, rảnh tay lúc nào à gãi lúc ấy. Đêm nằm cũng không ngủ
được phải để Khang gãi cho mới ngủ được. Hai ba đêm đầu còn đỡ nhưng mấy đêm sau Khang không thức nổi nữa nên đùn việc qua cho Hà.
Gần như đêm nào cả hai cũng không ngủ nổi, Thắm liên tục than nóng than ngứa. Đêm đó khi đang lim dim Hà nghe âm thanh sột soạt bên cạnh bèn gượng mở mắt nhìn sang. Thắm nằm ngọ ngoạy không yên, tưởng cô ta khó chịu mới vậy. Khi cô đựng đưa tay xoa xoa cho Thắm dễ chịu chút thì Hà trợn tròn hai con mắt.
Thắm nằm ngửa, tay chân cứng còng ghìm xuống giường nâng cả người cô ta lên. Cái bụng bầu nhấp nhô chuyển động không ngừng. Điều khủng khiếp hơn ở phía sau, tiếng nghiến răng ken két phát ra từ đầu giường. Hà khó nhọc nhích ra xa từng tí một, hai mắt trợn trừng nhìn người đàn bà
kia. Thắm nghiến chặt hai hàm răng, cổ họng gừ gừ rên rỉ.
MEOOO...MEOO
Một tiếng mèo kêu bén nhọn làm da đầu Hà run lên phát ra. Cả người Thắm giống như bị quỷ nhập, cả người như trong phim kinh dị tứ chi lật ngược bò dọc hành lang. Miệng đôi lúc rít kêu như âm thanh mèo kêu, nghe như d.a.o sắt mài vào nhau. Chói tai cực kì. Hà run rẩy dữ dội, cô bịt miệng lại nhắm tịt hai mắt. Cứ chịu đựng như vậy cho tới khi trời sáng.
Khi mở mắt ra, Thắm nằm chỉnh tề ngay bên kia giường. Tay chân an ổn. Nhưng Hà tỉnh táo, hai mắt cô ráo hoảnh vì cô biết những gì xảy ra đêm qua là thật.
Thắm có lẽ bị ma nhập rồi !
Nhưng cô không biết nói ra như thế nào cả, sẽ không một ai tin cô cả. Bọn họ sẽ chỉ nghĩ lòng dạ cô hiểm đôc nguyền rủa đứa cháu trai chưa ra đời của họ. Cô run run nhìn Thắm.
" Chỉ có cô ấy..chỉ có thể nói với cô ấy... nhưng bằng cách nào đây. "
Hà chỉ muốn chạy biến khỏi căn nhà này ngay lập tức. Nhưng có điều gì đó như níu cô lại, khiến cô lưỡng lự không thôi. Cô nhìn Thắm, sợ hãi thở nhẹ ra rồi rón rén xuống giường qua phòng bé Na.
Cả một ngày hôm đó cô luôn lén lút nhìn Thắm, thấy cô ta vẫn bình thường như mọi ngày. Hà lại nghĩ: