Sự trả thù của mèo quỷ
Chap 2
Từ ngày Thắm về nhà này không khi nào Hà được yên ổn, con gái cũng trở nên ít nói khép kín hơn. Bố mẹ chồng càng được nước lấn tới, người tình của chồng hoạch hoẹ đủ điều. Hà muốn nhịn nhưng người khác không chịu để yên cho cô. Lại nhìn
con gái ngày nào cũng buồn bã không nói năng gì. Cô vừa lo vừa hận. Cái ý nghĩ thoát khỏi căn nhà này ngày một lớn dần. Nhưng để rời khỏi đây thì cô cần tiền, thật nhiều tiền. Chi tiêu trong nhà mẹ chồng quản rất nghiêm, cô không cất được đồng nào vào túi. Nhiều đêm cô thức trắng đến đỏ cả hai mắt.
Hôm nay nhân lúc đi chợ mua đồ cô nói với Thắm:
- Trong nhà mẹ cầm tiền nên tôi cũng chả mua được gì bổ nấu cho cô ăn. Sáu bảy tháng rồi, phải ăn gì sau này mới có sức sinh con chứ.
Thắm chả quan tâm gì tiền bạc, cô ta muốn bao nhiêu là Khang đưa bấy nhiêu. Cô ta biết mình được vậy là nhờ đứa trẻ này, nghe Hà nói thế cô ta đ.â.m ra để ý.
- Tôi cũng uống sữa bầu này kia rồi. Chị không cần lo, cứ làm việc của mình ấy.
Giọng Thắm khinh miệt ra rõ nhưng Hà nén nhịn. Cô cười nói:
- Ấy là cô không biết. Sữa bầu là bổ cho em bé, mà hồi trước tôi bầu nghe người ta đồn uống nhiều sữa bầu quá dễ bị sót rau, con to quá thành ra khó sinh. Tôi ấy..là nói bổ cho thân người mẹ kìa.
Hà nhìn xung quanh một lượt rồi không để ý vẻ mặt Thắm mà nói khẽ vào tai cô ta:
- Phận phụ nữ với nhau tôi nói với câu câu này. Cái nhà này chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng cô thôi...cô ấy, chăm lấy mình một chút. Đợi sinh rồi mới bù đắp không kịp đâu. Cô cũng biết tính mẹ rồi đấy.
Thắm nghe cô nói mà ngẫm nghĩ hồi lâu. Cô sống ở đây cũng biết rõ cái tính bà Hiền, bà ta tốt với cô vì cô mang thai cháu trai nhà họ. Thử mà sinh con xong người cô có bị làm sao bà ta chịu để ý chắc. Cô ta nhìn vào cuộc sống của Hà rồi tự suy nghĩ hồi lâu.
Hà không hối thúc cô ta thêm. Làm quá thì lại không hay.
- Thôi cô nghỉ đi, tôi đi chợ coi có gì ngon mua về nấu riêng cho cô.
Hà nói xong thì đi thẳng ra cổng. Biết lợi dụng một đứa bé trong bụng mẹ là không nên nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không thể để tâm lý con mình chịu thêm điều gì nữa. Đứa trẻ này cô lợi dụng nhưng sẽ chăm sóc hai mẹ con Thắm kỹ
càng để nó thuận lợi sinh ra.
Trưa hôm ấy Hà nấu gà ác hầm thuốc bắc cho Thắm, cô cũng cất ra một chén riêng cho bé Na.
- Mua được sâm hầm cùng thì tốt rồi.
Như tùy ý nói vậy rồi thôi, cô cũng không để ý sắc mặt Thắm mà bưng chén còn lại cho bé Na ăn.
Ngày hôm sau Thắm kéo cô vào phòng riêng rồi dúi mấy triệu vào tay Hà:
- Cô mua chút đồ bổ về nấu riêng cho tôi. Kệ bà già ấy nói gì thì nói.
Hà nắm chặt tiền trong tay cười nói:
- Ừ, ráng ăn cho khoẻ mẹ khoẻ con. Có
mấy tháng nữa là sinh rồi. Khi sinh con mà hại thân nhiều là về sau chỉ khổ mình thôi.
Thắm đắc ý nói :
- Cô coi vậy mà tốt tính nhỉ. Không sợ tôi sinh con trai ra thì con gái nhà cô không được tí gì từ Khang à?
Hà lắc đầu nói:
- Tôi nói thật..không có Thắm thì sẽ có Hường. Tiền của nhà này không tới lượt con gái tôi đâu. Tôi không có tiền lo cho con mới cắn răng ở lại đây thôi.
Thắm nghe vậy thì thôi không nói gì nữa, cái nhà này bạc bẽo thế nào cô ta biết cả. Nhưng việc không tới thân mình cô ta cũng không quản.
Nhưng trước khi Hà ra khỏi phòng thì cô ta nói:
- Dư tiền thì chị tự cầm lấy đi. Khiếp, quần áo sờn cả chỉ cũng không chịu thay.
Hà nghe thế mím chặt môi lại, đến kẻ thứ ba còn tử tế hơn mấy người kia. Cô siết chặt hai tay tự nhắn nhủ bản thân:
" Cố một chút, có chút tiền rồi lập tức mang con rời khỏi cái nhà này. "
Cả Thắm và Hà cứ ngầm ngầm như vậy mấy tháng trời cho tới khi Thắm bầu gần tháng thứ chín. Bụng cô ta lớn lắm, bác sĩ bảo thai lớn quá ráng vận động một chút đến khi sinh mới bớt nguy hiểm. Nghe đến thế Thắm tức lắm. Là do bà Hiền suốt ngày bắt cô ta ăn mấy thứ sữa đường bồi bổ cho thai nhi.
- May đấy, tôi mà không trích tiền đưa riêng cho chị thì khéo cho khi nhà này được con bỏ mẹ.
Hà dìu Thắm đi dạo ở công viên gần nhà, nhìn Thắm tức thở phì phò cô bèn nói:
- Đừng có giận mà hại thân. Ngồi đây chút đã đi. Cô thấy trong người khoẻ là được. Cũng gần một tháng nữa mới sinh mà, đừng lo quá.
Thắm nghe thế mới thôi tức. Hà nhìn cô ta rồi thở dài:
- Lấy được tiền của nhà này đâu có dễ gì đâu. Ơ sao đấy, ngứa ở đâu à?
Thấy Thắm quằn ngược quằn xuôi gãi gãi khắp người thì Hà vội hỏi.
- Chả biết nữa, khắp người cứ ngứa ran lên, nhất là ở bụng.
Càng nói Thắm gãi càng mạnh, móng tay cào xước cả da nên Hà níu tay cô ta lại.
- Đừng đừng.. chắc dính phải phấn con gì hay bụi gì đó rồi. Cào nữa chảy m.á.u đấy. Thôi về tắm cái đã coi sao.
- Ừ chắc thế.