Sự trả thù của mèo quỷ
Chap 2
Từ ngày Thắm về nhà này không khi nào Hà được yên ổn, con gái cũng trở nên ít nói khép kín hơn. Bố mẹ chồng càng được nước lấn tới, người tình của chồng hoạch hoẹ đủ điều. Hà muốn nhịn nhưng người khác không chịu để yên cho cô. Lại nhìn
con gái ngày nào cũng buồn bã không nói năng gì. Cô vừa lo vừa hận. Cái ý nghĩ thoát khỏi căn nhà này ngày một lớn dần. Nhưng để rời khỏi đây thì cô cần tiền, thật nhiều tiền. Chi tiêu trong nhà mẹ chồng quản rất nghiêm, cô không cất được đồng nào vào túi. Nhiều đêm cô thức trắng đến đỏ cả hai mắt.
Hôm nay nhân lúc đi chợ mua đồ cô nói với Thắm:
- Trong nhà mẹ cầm tiền nên tôi cũng chả mua được gì bổ nấu cho cô ăn. Sáu bảy tháng rồi, phải ăn gì sau này mới có sức sinh con chứ.
Thắm chả quan tâm gì tiền bạc, cô ta muốn bao nhiêu là Khang đưa bấy nhiêu. Cô ta biết mình được vậy là nhờ đứa trẻ này, nghe Hà nói thế cô ta đ.â.m ra để ý.
- Tôi cũng uống sữa bầu này kia rồi. Chị không cần lo, cứ làm việc của mình ấy.
Giọng Thắm khinh miệt ra rõ nhưng Hà nén nhịn. Cô cười nói:
- Ấy là cô không biết. Sữa bầu là bổ cho em bé, mà hồi trước tôi bầu nghe người ta đồn uống nhiều sữa bầu quá dễ bị sót rau, con to quá thành ra khó sinh. Tôi ấy..là nói bổ cho thân người mẹ kìa.
Hà nhìn xung quanh một lượt rồi không để ý vẻ mặt Thắm mà nói khẽ vào tai cô ta:
- Phận phụ nữ với nhau tôi nói với câu câu này. Cái nhà này chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng cô thôi...cô ấy, chăm lấy mình một chút. Đợi sinh rồi mới bù đắp không kịp đâu. Cô cũng biết tính mẹ rồi đấy.
Thắm nghe cô nói mà ngẫm nghĩ hồi lâu. Cô sống ở đây cũng biết rõ cái tính bà Hiền, bà ta tốt với cô vì cô mang thai cháu trai nhà họ. Thử mà sinh con xong người cô có bị làm sao bà ta chịu để ý chắc. Cô ta nhìn vào cuộc sống của Hà rồi tự suy nghĩ hồi lâu.
Hà không hối thúc cô ta thêm. Làm quá thì lại không hay.
- Thôi cô nghỉ đi, tôi đi chợ coi có gì ngon mua về nấu riêng cho cô.
Hà nói xong thì đi thẳng ra cổng. Biết lợi dụng một đứa bé trong bụng mẹ là không nên nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không thể để tâm lý con mình chịu thêm điều gì nữa. Đứa trẻ này cô lợi dụng nhưng sẽ chăm sóc hai mẹ con Thắm kỹ
càng để nó thuận lợi sinh ra.
Trưa hôm ấy Hà nấu gà ác hầm thuốc bắc cho Thắm, cô cũng cất ra một chén riêng cho bé Na.
- Mua được sâm hầm cùng thì tốt rồi.
Như tùy ý nói vậy rồi thôi, cô cũng không để ý sắc mặt Thắm mà bưng chén còn lại cho bé Na ăn.
Ngày hôm sau Thắm kéo cô vào phòng riêng rồi dúi mấy triệu vào tay Hà:
- Cô mua chút đồ bổ về nấu riêng cho tôi. Kệ bà già ấy nói gì thì nói.
Hà nắm chặt tiền trong tay cười nói:
- Ừ, ráng ăn cho khoẻ mẹ khoẻ con. Có
mấy tháng nữa là sinh rồi. Khi sinh con mà hại thân nhiều là về sau chỉ khổ mình thôi.
Thắm đắc ý nói :
- Cô coi vậy mà tốt tính nhỉ. Không sợ tôi sinh con trai ra thì con gái nhà cô không được tí gì từ Khang à?
Hà lắc đầu nói:
- Tôi nói thật..không có Thắm thì sẽ có Hường. Tiền của nhà này không tới lượt con gái tôi đâu. Tôi không có tiền lo cho con mới cắn răng ở lại đây thôi.
Thắm nghe vậy thì thôi không nói gì nữa, cái nhà này bạc bẽo thế nào cô ta biết cả. Nhưng việc không tới thân mình cô ta cũng không quản.
Nhưng trước khi Hà ra khỏi phòng thì cô ta nói:
- Dư tiền thì chị tự cầm lấy đi. Khiếp, quần áo sờn cả chỉ cũng không chịu thay.
Hà nghe thế mím chặt môi lại, đến kẻ thứ ba còn tử tế hơn mấy người kia. Cô siết chặt hai tay tự nhắn nhủ bản thân:
" Cố một chút, có chút tiền rồi lập tức mang con rời khỏi cái nhà này. "
Cả Thắm và Hà cứ ngầm ngầm như vậy mấy tháng trời cho tới khi Thắm bầu gần tháng thứ chín. Bụng cô ta lớn lắm, bác sĩ bảo thai lớn quá ráng vận động một chút đến khi sinh mới bớt nguy hiểm. Nghe đến thế Thắm tức lắm. Là do bà Hiền suốt ngày bắt cô ta ăn mấy thứ sữa đường bồi bổ cho thai nhi.
- May đấy, tôi mà không trích tiền đưa riêng cho chị thì khéo cho khi nhà này được con bỏ mẹ.
Hà dìu Thắm đi dạo ở công viên gần nhà, nhìn Thắm tức thở phì phò cô bèn nói:
- Đừng có giận mà hại thân. Ngồi đây chút đã đi. Cô thấy trong người khoẻ là được. Cũng gần một tháng nữa mới sinh mà, đừng lo quá.
Thắm nghe thế mới thôi tức. Hà nhìn cô ta rồi thở dài:
- Lấy được tiền của nhà này đâu có dễ gì đâu. Ơ sao đấy, ngứa ở đâu à?
Thấy Thắm quằn ngược quằn xuôi gãi gãi khắp người thì Hà vội hỏi.
- Chả biết nữa, khắp người cứ ngứa ran lên, nhất là ở bụng.
Càng nói Thắm gãi càng mạnh, móng tay cào xước cả da nên Hà níu tay cô ta lại.
- Đừng đừng.. chắc dính phải phấn con gì hay bụi gì đó rồi. Cào nữa chảy m.á.u đấy. Thôi về tắm cái đã coi sao.
- Ừ chắc thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-tra-thu-cua-meo-quy/chap-2.html.]
Hà đưa Thắm về nhà rồi giúp Thắm tắm rửa luôn. Từ khi bụng bắt đầu lớn hơn cô phải kề cận Thắm từng chút một. Khang bảo là :
- Phải trông kĩ không được để Thắm gặp chuyện gì. Con trai tôi mà có làm sao là cô không yên đâu.
Thắm không thích như thế nhưng Khang không cho cô ta cãi lời. Cô ta mà nói gì thì Khang không đưa tiền nữa. Vậy nên mới có cái cảnh Hà tắm táp cho cô ta thế này.
Làn da trắng nõn bị Thắm cào cấu đến đỏ ửng. Nhiều chỗ còn rỉ m.á.u li ti. Tắm xong thì đúng là không còn ngứa nữa, cả hai thấy thế cũng không để ý đến việc này.
Thời gian dù không dài nhưng đã kéo hai người phụ nữ lại gần với nhau hơn. Thắm bớt đi thái độ kênh kiệu lúc trước, cô ta là người cay nghiệt lại ham phú quý. Nhưng có lẽ do mang thai lại có người bầu bạn thủ thỉ bên cạnh nên tính tình bớt nóng nảy, đối xử với Hà cũng dịu đi nhiều. Lắm lúc Hà nghe bé Na nói:
- Cô Thắm cho con nhiều tiền lắm mẹ. Còn
bảo Na đừng cho ai biết cả. Mẹ Hà với bố Khang cũng không được nói.
Hà nhìn con bé lém lỉnh moi từ dưới gối ra mấy tờ năm trăm ngàn. Cô khựng người trong chốc lát rồi dỗ con ngủ sau đó mang tiền giấu đi. Càng như thế cô lại càng không biết nên tiếp tục như thế nào với Thắm. Nhưng dường như cả hai đều hiểu đối phương nghĩ gì mà không chọc lủng tấm sa mỏng ấy. Không ảnh hưởng tới mình là được, ai mà chả muốn cuộc sống mình tốt hơn đâu.
Càng gần ngày sinh Thắm càng thấy nặng nhọc mệt mỏi, cứ ngồi được xuống là không muốn đứng lên.
Được hôm mát trời cô ta nhờ Hà đưa cái
ghế xếp ra vườn hóng mát. Nằm không được bao lâu thì người Thắm quay ngược quay xuôi, tay mò mò gãi lấy gãi để.
- Quái, sao mà ngứa thế chứ. Trời thoáng đãng làm gì có muỗi đâu.
Càng gãi càng ngứa, Thắm mạnh tay mà cào. Da thịt đỏ ửng cả lên mà cũng không để ý. Đúng lúc Hà dắt Na ra vườn chơi thì thấy Thắm mặt nhăn mày nhó mò mẫm khắp người.
- Cô làm sao đấy ? Con gì chui vào áo à ?
Thắm nhăn nhó đáp :
- Chả biết bị cái gì mà ngứa thế không biết.
Hà thấy vậy mới bảo Na tự chơi, cô giữ tay Thắm rồi nói:
- Từ từ để tôi coi đã nào. Khiếp, cô cào xước da rồi này. Tối mà tắm là rát lắm đấy.
Thắm nhịn xuống để Hà phủi áo rồi coi khắp người. Nhìn kỹ mấy lượt mà chả thấy gì cô mới nói:
- Chắc lông sâu hay gì bay vô thôi.
Thắm nhăn mặt nói:
- Không đâu. Tôi cứ thấy râm ran khắp người ấy, khó chịu vô cùng. Chị với Na cũng đứng gần tôi mà có sao đâu.
Thắm lại dở cái nết khó ở ra, cô cũng đành xuôi theo:
- Ừ chắc gần sinh nên m.á.u nó phá khắp người. Mà cô bầu bì đâu dễ bôi thuốc hay
uống thuốc gì đâu.
Thắm càng thấy khó chịu, giọng cô ta gắt gỏng:
- Thế phải làm sao. Đêm qua tôi cũng ngứa điên lên, mãi mới ngủ được.
Nghe Thắm nói vậy Hà mới nghĩ bụng chắc do nóng trong người nên phát nhiệt mấy cái ngứa ngoài da thôi.
- Ừ thế nếu mà khó chịu quá tì để hồi tôi điện nói anh Khang chở cô đi hỏi bác sĩ coi sao. Để coi uống được cái gì mát mát, nóng trong người ấy mà.
Thắm nghe thế mới thôi, thấy khó chịu nên không ngồi nữa mà khệnh khạng đi vào nhà. Hà nhìn cô ta cẩn thận vào nhà rồi mới quay sang chơi với Na. Thấy con bé
đứng tần ngần nhìn theo bóng Thắm cô mới thấy lạ hỏi:
- Con nhìn gì đó Na ?
Na nhìn cô một cái lắc đầu không nói gì. Thấy con không nói Hà lại càng lạ lùng hơn, cô níu lấy con gái gặng hỏi:
- Sao đấy, Na cứ nhìn cô Thắm mãi thôi. Có gì kể cho mẹ nghe với nào.
Bé Na như suy nghĩ gì đó nghiêm túc lắm, một lúc sau con bé mới ghé vào tai cô thỏ thẻ:
- Cô Thắm toàn lông đen dài dài.
Hà nghe thế thì bật cười nói với con:
- Cái con bé này, lông gì mà lông. Tóc cô
Thắm đấy, đen với dài lắm đúng không ?
Na lắc đầu bảo :
- Không phải tóc đâu..lông mà, lông đen dài dài. Cô cứ gãi gãi trên lông.
Câu
sau con bé nói lầm rầm trong miệng Hà không nghe rõ. Nghĩ là con bé còn nhỏ coi hoạt hình này nọ ăn nói vu vơ thôi. Dỗ con chơi một hồi rồi Hà lại vào tất bật nấu cơm trưa.