Sự trả thù của mèo quỷ
Chap 4
Không dám nghĩ tiếp, cô men theo bờ tường đi tới chỗ gấp khúc. Cô không nghĩ tới tại sao tiếng hét lớn đến vậy mà chỉ
mình cô nghe thấy và chạy ra ngoài. Không phải không tỉnh táo mà sự kỳ lạ ấy như bị che khuất đi. Như là thứ thần bí gì đó chỉ muốn câu thông với cô.
Cầu thang ngay chỗ rẽ phía trước, khi ấy Hà mới mò mẫm túi quần ngủ tìm điện thoại.
- May quá còn ở đây.
Ngón tay cô run run mở khoá màn hình rồi bật đèn lên. Ánh sáng đột ngột làm mắt cô nheo lại, một vài giây sau mới hé mắt ra. Hà cẩn thận nhưng lại có đôi chút gấp gáp bước xuống nhà dưới. Nhưng cô khựng lại ở tầng hai, ánh mắt chậm chạp nhìn về phía ban công tầng hai.
Ngoài ban công, một bóng đen thù lù ở đó. Hà có chút lưỡng lự khi rọi ánh đèn về phía
đó. Cái bóng như là có ai đang ngồi xổm ngay chỗ đó. Đứng hơi xa, cô lại không dám lại gần nên có chút nhìn không rõ trong ánh đèn mờ mờ của điện thoại. Sự mờ ảo ấy làm trái tim cô đập nhanh hơn, như bóng đè bị đóng đinh tại chỗ.
Hà nhìn trân trân ra ban công, hình ảnh phản chiếu trên vách kính. Một người phụ nữ xoã tóc ngồi co cụm ở chỗ đó. Mắt nhìn đăm đăm ra ngoài đường. Hà nuốt một ngụm nước bọt.
- Là Thắm...sao..
Giọng cô nhè nhẹ bị đè lại trong cổ họng. Sau đó góc áo sau lưng cô bị giật giật, Hà sợ hãi quay đầu lại nhìn. Cô thở phào khi thấy đó à bé Na. Nhưng câu nói ngọng nghịu ngây thơ của con bé làm cô sởn hết gai ốc. Chỉ thấy nó chỉ về bóng đen ngoài
ban công rồi nói :
- Mèo kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-tra-thu-cua-meo-quy/chap-4.html.]
Đầu cô ong lên, bên tai chỉ vọng đi vọng lại hai tiếng của con gái.
Mèo kìa. Mèo kìa. Mèo kìa...
Mèo ở đâu ?
Chẳng có con mèo nào cả, cô muốn nghĩ đó là do con bé mơ ngủ nhìn lầm thôi. Nhưng một nỗi sợ vô hình đè ép lên suy nghĩ của cô. Đầu cô chỉ có sự sợ hãi lấp đầy.
Ngay khi ấy, bóng đen kia quay đầu vào trong nhà. Mắt nó sáng quắc, ánh sáng mờ hắt vào mắt nó. Hà chỉ nhìn thấy được hai con mắt phát sáng lập loè trên cái đống màu đen ấy. Cơ thể cứng ngắc, sau lưng con gái vẫn nắm lấy góc áo nhìn thẳng về hướng đó. Cô muốn che mắt con bé lại, ôm nó bỏ chạy. Nhưng người cô như bị đông cứng không làm sao nhúc nhích được. Mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương. Người đứng như trời trồng.
Thứ đó bò vào từ ban công, tay chân dài và cái bụng lớn suýt chạm mặt đất. Mái tóc đen dài quét lên sàn nhà, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hai mẹ con.
Lúc này Hà mới nhìn thấy đó là Thắm. Nhưng cô ta như biến thành một người khác..hoặc là thứ quái vật gì đó. Bởi vì Thắm bình thường, không phải là kẻ điên
loạn gì cả.
Mắt cô ta sáng bừng, nhe răng cười khè khè bò lại gần đây. Khi ấy giọng nói con gái lại vang lên từ sau lưng:
- Mèo đen.
Mồ hôi lạnh lại túa ra thêm một lớp nữa. Mắt Hà căng ra như muốn nứt toác, cần cổ cô như cái máy cũ kỹ khó khăn quay đầu ra đằng sao. Muốn nhìn con gái, muốn tránh đi gương mặt kinh dị trước mắt. Sau đó bóng tối ập xuống, cô c
hẳng thấy gì nữa cũng không biết gì nữa hết.