Sự trả thù của mèo quỷ

Chap 6

Vì lo lắng quá nên cả Khang và Thắm không ai nghĩ tới điều đó. Nay nghe thế tất cả đều thấy lạ. Thắm cởi áo khoác ra, khó 

 

chịu nói :

 

- Nhưng bác sĩ bảo vậy thì biết làm sao ?

 

Hà nhìn Thắm mà không biết phải nói làm sao. Thắm chợt nhìn cô rồi hỏi :

 

- Mặt chị sao thế ?

 

Hà sờ một bên má sưng tấy vì cái tát mà không nói gì, bà Hiền cái miệng lại bô bô kể xấu cô với Thắm. Cô ta nhăn mày bảo :

 

- Là thật à ?

 

Hà lắc đầu, cô nói lại một lượt chuyện mình thấy rồi nghĩ tới lời con gái thì cô nói thêm :

 

- Na cũng nhìn thấy...con bé nhìn cô rồi nói là mèo.

 

 

Mọi ánh mắt đổ dồn vào người cô bé, nó co rúm lại trong lòng mẹ. Thắm dịu dàng dỗ nó :

 

- Na ngoan...nói với cô Thắm xem có phải thế không.

 

Giọng cô ta có chút run rẩy, nhưng cô ta tin con bé sẽ không nói dối vì bé nó nhát gan lắm. Bé Na nhìn cô rồi nói :

 

- Người cô Thắm toàn lông đen dài dài..khi tối còn bò như mèo nữa..à không phải..là mèo thật luôn.

 

Khang định mắng con vì nói lung tung thì nghe Thắm rên khẽ. 

 

- Aa bụng em..bụng em đau.

 

Mọi người hốt hoảng xúm lại hỏi han cô ta. Vùng bụng nhô cao của Thắm như có gì chuyển động rất mạnh. Càng như thế Thắm càng la đau mạnh hơn. Mọi người cứ tưởng cô ta sắp sinh định đi bệnh viện thì Thắm khó khăn nói :

 

- Không...phải..bụng em...có gì...ở trong bụng em..

 

Hà vội vén áo Thắm lên nhìn thử. Vùng bụng vốn trắng bóc nay toàn những vết rạn đen to như chiếc đũa, da bụng nhấp nhô như có cái gì đó đòi chui ra. Những đốm màu đỏ trên bụng có một lớp lông màu trắng xám như nấm mốc. Hà kinh hãi ngã ngồi ra sau, bà Hiên trông thấy thì cũng sợ lắm. Nhưng Thắm đau bụng quằn quại, bà sợ cháu bị gì mới đá Hà một cái :

 

- Cái đồ c.h.ế.t bầm cô còn không mau gọi 

 

cấp cứu đi.

 

Bà ta sợ nhưng cũng còn chút tỉnh táo, muốn nhân viên y tế đến đưa đi kẻo mà có gì bọn họ lại không biết. Hà sợ sệt lùi ra sau run rẩy gọi cấp cứu. Chả mấy chốc mà xe tới đón người đi, Hà cũng bị Khang túm theo lên xe :

 

- Cô ở nhà làm gì, đi theo còn chăm sóc Thắm. 

 

Hắn ngang ngược nắm chặt cánh tay run rẩy của cô nhét vào xe cấp cứu. Hà biết Thắm không đau đẻ gì đâu, cô ta bị con quỷ nó hành. Cô nép ra phía sau nhân viên y tế, cả người run không kìm chế được. Họ thấy thế tưởng cô lo lắng quá mới an ủi :

 

- Người nhà bình tĩnh, đừng lo lắng quá. Rất nhanh sẽ tới thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-tra-thu-cua-meo-quy/chap-6.html.]

 

Nói thế chứ họ cũng khó lòng bình tĩnh trước một ca cấp cứu kỳ lạ như này. Nhìn thì giống tiền sản giật nhưng không phải, sản phụ lại như có bệnh lạ ngoài da. Nhưng mọi người không nói gì,phải vào phòng cấp cứu khám soát đầy đủ mới biết được.

 

Xe cấp cứu lao nhanh trên đường, vừa tới nơi thì các y bác sĩ đã chờ sẵn đẩy Thắm vào trong. Họ thông báo và sắp xếp rất nhanh. Hà ngồi thụp ở trước cửa phòng cấp cứu, môi cô tái đi nhìn ánh đèn đỏ nơi cửa phòng. 

 

Chẳng mấy chốc mà cả nhà Khang cũng tới, bé Na chạy lao vào vòng tay mẹ. Con bé im thin thít không nói một câu gì. Hành lang chỉ còn tiếng đi lại và tiếng nói chuyện khi xa khi gần. 

 

 

Đợi mấy tiếng đồng hồ thì ánh đèn trước cửa phòng chuyển xanh. Người ta đẩy Thắm đang nhắm nghiền hai mắt ra ngoài, Khang níu áo một bác sĩ lại hỏi :

 

- Tình trạng vợ con tôi sao rồi bác sĩ ?

 

- Hiện tại sản phụ đã ổn định nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh. Tử cung của cô ấy chưa mở người nhà để cô ấy ở lại theo dõi và chờ sinh luôn đi.

 

Khang nghe lời bác sĩ gật đầu liên tục rồi chạy đi làm thủ tục nhập viện. Bà Hiên tính bảo Hà về nhà nấu gì đó tới đợi Thắm tỉnh thì ăn, nhưng nghĩ đến điều gì đó rồi lại thôi. Bà ta kéo tay chồng đi theo về phòng viện của Thắm. Hà cũng vịn tường đứng dậy đi theo đằng sau. Nỗi sợ chiếm cứ tâm trí làm cô không thể suy nghĩ được bất cứ 

 

điều gì. 

 

Họ chuyển Thắm qua khoa phụ sản, Khang mạnh tay chi tiền để cô ta ở một phòng riêng. Cả nhà mệt mỏi kéo nhau xuống căn tin ăn trưa. Hà đút bé Na ăn cháo xong rồi dắt con đi dạo dọc hành lang. Lúc về khoa phụ sản cô thấy một bà cụ còng lưng chống gậy đi về hướng cổng sau bệnh viện. Cô không để tâm lắm cho tới khi nghe bà ấy dùng giọng điệu dỗ dành gọi ai đó :

 

- Đi nào, đi theo bà nào. Về với bà, bà làm quần áo cho, bà xây nhà mới cho nữa. Mẹ con bỏ con rồi..con đừng ở đây chờ chi cho tội nghiệp, đi theo bà rồi bà thương con..ở chỗ bà có nhiều anh chị chơi với con.

 

Bà ấy nói dịu dàng lắm, cái giọng khàn 

 

khàn như đang dỗ dành đứa trẻ giận lẫy. Hà tưởng có ai bỏ con ở đây nên bà cụ dẫn về nhà nuôi, tò mò cô mới ngoài đầu xem thử. Nhưng đợi mãi chả thấy ai mà lại nghe bà cụ cười cười nói :

 

- Chà ngoan quá..đây nắm tay bà này.

 

Hà rét run khi thấy bà cụ nhìn về khoảng không bên cạnh cười dịu dàng rồi như dắt ai đó chậm chậm khuất bóng sau hàng cây. Không biết có phải gần đây do việc ma quỷ trong nhà hay không mà cô cứ nghĩ bà cụ ấy đang nói chuyện với hồn ma nào đó. Nghĩ thế cô càng nhanh chân dắt con về phòng bệnh. Bé Na nắm gấu áo cô kéo một cái, con bé ngây thơ hỏi :

 

- Sao em bé vừa nãy không mặc quần áo hả mẹ, người em bẩn lắm toàn nước gì đỏ đỏ hồng hồng. 

 

 

Nghe con hỏi mà cô c.h.ế.t đứng, lưỡi cứng đờ không làm sao mà nói. Con bé thấy mẹ không nói gì lại kéo áo một cái nữa :

 

- Mẹ ơi mẹ sao thế ? 

 

- Không..không có gì đâu. Mà con nói em bé nào vậy ?

 

- Thì em bé mà bà cụ dắt đó mẹ. Em còn nhìn con cười một cái cơ, mà em không có răng mẹ ạ.

 

Hà nghe mà da đầu run lên, vội ngồi xuống kéo tay con dặn dò :

 

- Khôn

g được nói với ai nhé..sau này có thấy cũng phải làm lơ đi nghe chưa.

 

- Dạ Na biết rồi ạ.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận