NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

39.

Ta lại liếc nhìn về phía Tuyên Vương.

“Nếu chư vị còn không tin Tống Sơn chính là Tứ Lão, có thể hỏi Tuyên vương để xác thực.”

Tống Sơn không thích nơi quan trường a dua nịnh hót, vì vậy vẫn luôn giấu kín bút tích cùng tài năng của mình. Nhưng tất cả những tác phẩm luyện chữ của hắn đều có trong phủ.

Vì Tuyên vương chịu trách nhiệm tịch biên gia sản, hẳn là hắn đã sớm biết Tống Sơn chính là Tứ Lão. Vì vậy, khi Thẩm Đường đột nhiên dẫn ta vào chính điện, dâng lên thư hoạ của Tứ Lão, sắc mặt của Tuyên vương mới khó coi đến vậy.

Lúc này, mọi ánh mắt đều hướng về Tuyên vương, kể cả Hoàng thượng.

Tuyên vương cười lạnh:

“Tống Sơn không phải là Tứ Lão. Cho dù hắn là Tứ Lão thì sao? Chữ đẹp thì nhất định là người tốt sao? Hoang đường.”

40

“Theo ý Trẫm, đây là chữ của Sơn nhi.”

Giọng nói uy nghiêm của Hoàng thượng vang lên khiến Tuyên vương và mọi người đều quỳ rạp xuống, không ai dám nói thêm bất cứ điều gì. 

Hoàng đế tuy vô tình nhưng không đến mức hồ đồ đến vậy. Khi Tống Sơn còn là đứa trẻ, chính hắn đã chép lại bài thơ của Tân Giá Hiên khiến Hoàng đế vừa vui mừng vừa yêu thích, sau đó ban cho thánh vật là chiếc nhẫn kia.

Tống Sơn tuổi nhỏ đã nói với Hoàng thượng rằng, dù dùng bút hay dùng đao, cả đời này hắn sẽ luôn đặt quốc gia, đặt dân tộc và đặt Quân vương ở trong lòng.

Ta đã yêu cầu Tống Sơn viết lại bức thư hoạ ấy một lần nữa, để hôm nay dâng lên Hoàng thượng, chính là để thông báo cho ngài và tất cả mọi người rằng: Tấm lòng của Tống Sơn luôn trong sáng như băng tuyết, mênh m.ô.n.g rộng lớn như biển cả.

Dù ta không có bằng chứng để lật lại bản án oan của Tống Sơn nhưng bọn họ làm người thì phải biết hai chữ lương tâm viết như thế nào.

41.

Hoàng đế ra lệnh treo chữ của Tống Sơn trong thư phòng của Tuyên Vương, để hắn sớm tối đều có thể đọc, ngày nào cũng có thể nhìn thấy.

Ta đã nghĩ không sai. Hàn Sung đã bị trừ khử. Không còn sự cản trở của hắn, hẳn là Tống Sơn sẽ có cơ hội gặp mặt Hoàng đế để trần tình. Hoặc là không đi nữa, trong triều chắc chắn cũng sẽ có tiếng nói ngay thẳng chính trực được truyền đến tai Hoàng đế.

Hoàng đế biết rõ, Tống Sơn là bị oan uổng. Thử hỏi mà xem. Một người mà cả cha mẹ đều c.h.ế.t trên chiến trường Bắc Lương, Một người từ nhỏ đã có lòng yêu thương gia tộc cùng đất nước, Một người ngày ngày nhận được sự dạy dỗ cùng tình yêu thương của Hoàng đế, làm sao có thể đi đầu quân cho Bắc Lương được?

Nhưng có lẽ điều Hoàng đế có thể làm cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi. Ngài ra lệnh không ai được vì chuyện hôm nay mà làm khó ta.

Còn ra lệnh, không ai được phép nhắc đến chuyện của Tống Sơn nữa.

Ngài dùng cách không nói ra nhưng vẫn đầy đủ ý tứ, thông báo cho mọi người biết rằng Tống Sơn vô tội. Ngài khiến Tuyên Vương mỗi ngày đều phải tự xem xét lại bản thân. Cũng khiến mọi người từ nay im chặt miệng lại.

Ta hiểu, đây là vì Tuyên Vương là con trai duy nhất của ngài, là người sắp kế thừa Hoàng vị. Ngài không muốn, trữ quân của nước Ninh, vị vua mới trong tương lai lại cõng trên lưng vết nhơ vu hãm trung thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/12.html.]

Ta liếc qua thấy vai Tuyên Vương khẽ run lên. Chính thân phận của hắn đã cứu được hắn.

Ta siết chặt nắm tay. Lồng giam đã kìm hãm, đã áp bức Tống Sơn đến con đường c.h.ế.t không phải là những tội danh chồng chất. Mà chính là vị vua lạnh lùng, ích kỷ trong điện Kim Loan này.

42.

Thẩm Đường đưa ta về lại Xuân Sơn Lâu, trên đường đi thế mà hắn lại đề nghị, muốn ta đi cùng hắn ra vùng ngoại ô hái hoa. Không biết hắn có bị điên, hay là muốn diệt khẩu ta nữa. Dù sao hắn cũng không sống lâu được bao lâu, vì chắc chắn Tuyên Vương sẽ không tha cho hắn.

Hái hoa thì hái hoa, ta coi như là đang ăn mừng vậy. Ngoại ô cỏ cây hoa lá rực rỡ. Thẩm Đường hái được khá nhiều, bỗng dưng lại tự nói với chính mình:

"Ta muốn đặt lên... mộ của Tống... đại nhân..."

Sao hắn lại đột nhiên mèo khóc chuột như vậy? Ta cười lạnh:

"Tống Sơn là loạn thần tặc tử, không có bia mộ."

Sau khi bị hành quyết, xác của hắn bị kéo đến nghĩa địa bỏ hoang. Vân Trung Thất Vệ nói, họ đã lén lấy xác thiêu thành tro, ngày ngày cúng ở chùa Tín Thủ. Nhưng chuyện này, ta không thể nói cho Thẩm Đường biết.

Thẩm Đường nghe xong, hai mắt lập tức tối sầm lại: "Vậy thì đi đến cổng chợ đi."

Không lẽ hắn muốn đến nơi đó?

Có nhiều con đường dẫn tới Xuân Sơn Lâu, một trong số đó là đi qua Cổng chợ, nhưng ta chưa bao giờ đi đường ấy. Vì nơi đó luôn có bóng hình Tống Sơn quỳ gối mà cả đời này của ta cũng không mong nhìn thấy.

Khuôn mặt hắn mơ hồ như thể không còn mặt mũi gặp người. Lưng hắn cong lại thành một vòng cung, như thể đã bị vô số người đ.â.m thủng cột sống.

Hắn không thể ngã xuống, hai đầu gối vẫn vững vàng đ.â.m sâu vào đất, tiếp tục nhận lấy mọi lời thoá mạ của người đời…

43.

Chúng ta từ vùng ngoại ô trở lại trong thành cũng đã là hoàng hôn. Mặt trời lặn xuống đường chân trời, tượng Tống Sơn quỳ ở cổng chợ  không còn thảm hại như mọi khi. Lúc này, hắn đang khoác lên mình ánh sáng của chiều tà. Một mảng vàng vụn rơi xuống vai cùng lòng bàn tay hắn.

Không giống như đang nhận tội mà giống như một vị thần Phật đang thiền định mà thôi. Thẩm Đường chậm rãi bước lên, đặt những đóa hoa tươi mà hắn vừa hái được dưới chân Tống Sơn. Ta cũng đặt những đóa hoa mình hái được xuống ngay bên cạnh hắn.

Sau đó, mỗi ngày, ta đều đi qua nơi đó một lần. Những đóa hoa nơi ấy chưa bao giờ thiếu. Mỗi ngày, người dân tự giác đến lau bụi bẩn trên bức tượng, dâng hương, đặt trà bánh cùng rau quả lên đó.

Ta không biết, vì sao chỉ trong một đêm, mọi chuyện lại thay đổi đến vậy.

Nhưng sự biến hóa đúng là đã xảy ra như vậy. Có lẽ là những đoá hoa của ta và Thẩm Đường đã mở đầu cho tất cả. Có lẽ là lời đồn trong phố xá rằng Hoàng đế đã ra lệnh cho Tuyên vương treo chữ của Tống Sơn trong thư phòng, chính là tuyên cáo Tống đại nhân vô tội.

Cũng có thể là công lý vốn đã tự có trong lòng mỗi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận