NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

24.

Sau khi Tống Sơn đi, ta đóng cửa sổ lại.

Ta gục đầu, vuốt chiếc nhẫn của hắn trên tay. Đó là chiếc nhẫn rơi ra từ tay hắn trong ngày hành hình. 

Ngày mùng mười tháng tám, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi. Cổng chợ náo nhiệt vô cùng. Ai cũng muốn liếc nhìn một cái, muốn trông thấy kẻ phản quốc bị xử trảm thế nào.

Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt. Ta nhận ra người bị hành hình ấy chính là thiếu niên trạng nguyên tiên y bạch mã. Giờ đây lại như một khối ngọc vỡ vụn, m.á.u nhuộm đỏ đầy đất.

Ta nhặt chiếc nhẫn rơi vương đầy m.á.u từ tay hắn, m.á.u me dính nhớp lại có vẻ đen đủi. Những người xung quanh đều thấy tay ta bẩn thỉu ghê tởm. Ta không quan tâm, chiếc nhẫn này có thể bán được giá tốt. Nhưng ta... lại không nỡ bán.

Ta nhớ lại ba năm trước khi thấy hắn trong đám người diễu hành trên phố. Nhớ lại người cho ta món bạc lớn cũng chính là hắn… Ta nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cảm giác cơ thể như bị rút hết sức lực, đói đến không thở nổi.

Sau khi chen lấn ra khỏi đám đông, biển hiệu của Xuân Phong Lâu vừa vặn hiện ra trước mắt. Ta không thể đi tiếp, thôi thì vào thanh lâu ăn tạm một bữa cơm cũng được. Vừa nhìn thấy m.á.u nhuộm đầy đất, giờ lại trông nhìn thấy cả viện ngập tràn trong sắc đỏ. Ta ăn liền ba bát thịt dê cùng bánh bao, sau đó lừa tú bà nói:

"Cho ta tiền bán thân, ta có thể ở lại."

25.

Khi Tống Sơn còn đeo chiếc nhẫn này, nó có màu xanh ngọc bích. Khi ta nhặt lên nó đã dính đầy m.á.u tươi. Không thể lau sạch, không thể rửa đi, hoàn toàn biến thành một chiếc nhẫn với màu đỏ gacgh của men gốm.

Nhưng từ khi Hàn Sung chết, trên chiếc nhẫn xuất hiện một vệt xanh. Ta biết, lịch sử của Tống Sơn đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Nếu hắn có thể vượt qua ranh giới của cái chết, tất cả vết m.á.u sẽ bị xóa nhoà và chiếc nhẫn sẽ lại trở lại màu xanh ngọc bích giống như khi xưa.

Tống Sơn nói chiếc nhẫn này là thánh vật của Phật quốc, truyền thuyết nói nó có thể giúp con người thay đổi vận mệnh. Nhưng không ai tin, kể cả Hoàng đế.

Có lần hắn viết một bức thư rất đẹp, Hoàng đế vui mừng ban thưởng chiếc nhẫn này cho hắn. Cho đến khi cánh cửa thời không mở ra, hắn gặp được ta, cuối cùng mới tin truyền thuyết về thánh vật thực sự tồn tại. Chính chiếc nhẫn đã mở cánh cửa ấy.

Có lẽ cũng chính vì nó mà khi mọi người không còn ký ức gì về Hàn Sung, nhưng ký ức của ta vẫn còn. Ta vuốt ve chiếc nhẫn, lòng n.g.ự.c không hiểu sao càng lúc càng đau nhói.

Khánh Ninh năm thứ bốn mươi, ngày mùng mười tháng tám. Nếu lịch sử của Tống Sơn hoàn toàn thay đổi, ta sẽ không đi tới cổng chợ xem án hành hình…

Không nhặt được chiếc nhẫn này…

Không tới Xuân Phong Lâu…

Không mở ra cánh cửa thời không…

Chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp nhau...

Tần Thanh bưng một bát cháo nóng, đẩy cửa bước vào. Nàng nhéo lấy khuôn mặt ướt nhèm của ta, hỏi: 

"Chỉ bệnh một chút mà khóc lóc gì thế này?"

Ta liếc nàng một cái: "Ai khóc chứ? Muội hết sốt rồi, chỉ là mồ hôi thôi."

26.

Kể từ khi Hàn Sung xảy ra chuyện, Tống Sơn cứ nhìn ta như nhìn kẻ trộm. Hắn nói ta quá gan dạ, khiến người ta không thôi lo lắng.

Ta đáp: "Không cần nhọc lòng. Ta định đi chùa Tín Thủ, thắp nhang cầu bình an."

"Chùa Tín Thủ?" Tống Sơn lắc đầu, "Ngươi đổi miếu khác đi, chỗ đó không linh đâu."

Sao lại không linh? Trước đây, người đưa vàng cho ta chính là hòa thượng chùa Tín Thủ. Ngày ta g.i.ế.c Hàn Sung, cũng chính là hòa thượng chùa Tín Thủ đã âm thầm bảo vệ ta. Hòa thượng chùa Tín Thủ luôn sống ẩn dật nhưng gần đây thường xuyên lui tới Xuân Phong Lâu hoá duyên. Ta muốn xem thử, chùa Tín Thủ thờ thần Phật gì.

Tống Sơn đang giở trò gì đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/8.html.]

 

Ta một mình lên núi.

Chùa Tín Thủ là một ngôi chùa vắng vẻ, sạch sẽ, thanh tĩnh, nhưng lại có một tầng sát khí khó thể nào diễn tả. Hòa thượng quét sân trước cổng, vội vã dẫn ta vào chính điện. Ta lại gặp hòa thượng mà ta từng gặp gỡ hai lần, hắn tên là Trần Minh.

Trần Minh là người đứng đầu, hắn vừa gọi một tiếng, các hòa thượng khác cũng nhanh chóng tụ tập lại. Không còn vẻ rụt rè của người xuất gia, thay vào đó là một khí thế mạnh mẽ bao trùm.

Trần Minh dặn dò hòa thượng quét sân: "Hôm nay khách quý tới cửa, xuống núi mua chút rượu ngon!"

Rượu ngon?

Khó trách Tống Sơn đã nói…

Ở đây không linh nghiệm…

27.

“Nơi này không phải là chùa miếu sao?” Ta hỏi.

Trần Minh cười nói:

“Đây là chùa, nhưng người tu hành chân chính thì chỉ có một mà thôi. Hắn không thích gặp người, chỉ thích một mình ở trong phòng tụng kinh.”

Thấy ta đầy nghi hoặc, Trần Minh tiếp tục:

“Chúng ta không phải là người xấu. Nếu ngươi gặp khó khăn gì, có thể tìm đến chúng ta bất cứ lúc nào. Chắc chắn chúng ta sẽ liều mạng cứu ngươi.”

Nhìn vẻ mặt của họ, ta đoán chắc đây là người mà Tống Sơn đã sắp xếp. Nhưng ta cũng có một tá kỹ năng để bảo vệ bản thân.

Để các ngươi cứu ta ư? Trước tiên để ta xem các ngươi có chiêu gì hay ho không đã. Lâu rồi không đánh nhau, tay chân có chút ngứa ngáy. Ta quay người, mở lòng tay ra, trực tiếp nhào về phía Trần Minh. Trông hắn vạm vỡ là thế nhưng nhanh nhẹn linh hoạt đến ngạc nhiên. Sau vài chiêu, ta biết mình thua rồi.

Không phục.

Ta liếc nhìn xung quanh, cộng thêm Trần Minh thì có tổng cộng bảy người. Ta định tìm một người dễ đối phó để lấy lại chút thể diện. Hòa thượng quét sân, đúng vậy, chính là người nhỏ tuổi nhất này. Ta bay người lên, ra quyền tấn công, hắn lại đứng vững như chuông đồng, không hề nhúc nhích. Cuối cùng, đầu gối ta mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.

Không thể không chắp tay xin lỗi: “Các vị Kim Cang La Hán, võ công quả thật cao cường. Ta đã thất lễ!”

Trần Minh thấy vậy, ném hạt dẻ vào đầu hòa thượng quét sân:

“Tiểu tử! Dám vô lễ với phu nhân!”

Bảy người lập tức đứng thành một hàng, cúi người hành lễ với ta.

“Phu nhân ở trên, xin nhận của thuộc hạ một lạy.”

Khoan đã.

Phu nhân?

Phu nhân cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận