NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

61.

Tống Sơn của ta là một anh hùng. Hắn thề sống c.h.ế.t cũng không bao giờ phản bội niềm tin của chính mình. Ta thề sẽ bảo vệ hắn đến cùng.

Ta quay trở lại phòng, mở cửa sổ. Tống Sơn không có ở đây nhưng cửa sổ của hắn vẫn luôn mở. Vậy nên ta có thể tùy ý vào thư phòng của hắn. Phòng của hắn luôn sáng sủa. Vì hắn đã dặn dò người trong nhà, cho dù hắn có ở đó hay không, đêm nào phòng hắn cũng phải thắp đèn.

Ta ngồi xuống ghế của hắn, cầm bút lên, viết từng nét chữ một trên giấy. Viết đến vô cùng nhập tâm, ta đã không nhận ra hắn đã đứng bên bàn từ lâu lắm rồi, cứ thế dịu dàng nghiền mực cho ta.

Ánh mắt hắn vừa có chút tò mò xen lẫn chiều chuộng, dịu dàng như vầng trăng sáng khiến tâm trạng vốn đã rối bời của ta càng thêm đau nhói. Hắn khẽ mỉm cười, hỏi ta:

"Hôm nay làm gì vậy? Tóc rối hết cả lên, trâm vàng lại rớt ở đâu rồi?"

Ta sờ lên tóc, quả thật là tóc tai rối bời. Không khỏi ấp úng:

"À... hôm nay... suýt nữa ta đã g.i.ế.c được tướng quân Bắc Lương ở Xuân Sơn Lâu."

Tống Sơn nhíu mày: "Nguy hiểm như vậy! Vân Trung Thất Vệ không đến giúp nàng sao?"

Ta gật đầu:

"Có... ta dẫn theo họ cùng đấu một trận."

Tống Sơn thở phào nhẹ nhõm. Hắn như thể muốn nói, "Nàng vui là tốt rồi."

Lại tiếp tục đứng bên bàn, dịu dàng mài mực cho ta. Ta đặt bút xuống, nói với hắn:

"Tống Sơn, ta còn dẫn theo cả Thái tử ca ca của huynh nữa."

62.

Tống Sơn vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn là cảm giác áy náy đối với ta. Hắn nói hắn không cố ý giấu ta chuyện của thái tử.

Điều này ta đã biết.

Lần đầu tiên đến chùa Tín Thủ, ta đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Trong ngôi chùa này, ngoài Vân Trung Thất Vệ ra thì chỉ có một vị sư thầy đang tu luyện trong phòng là Tịnh An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/18.html.]

Vân Trung Thất Vệ được Tống Sơn sắp xếp canh gác ở đây, chứng tỏ Tịnh An là người vô cùng quan trọng đối với Tống Sơn. Ta đã hỏi thăm, biết được trước đây Thái tử rơi xuống vách đá nhưng t.h.i t.h.ể không được tìm thấy. Vậy nên ta nghi ngờ, rất có thể Tịnh An chính là thái tử.

Cho đến một ngày, ta ở chùa Tín Thủ nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ trong phòng của Tịnh An. Âm thanh này cùng với từng ngón tay chuyển động gần như giống hệt với cách chơi đàn của Tống Sơn. Lúc ấy ta mới xác định, Tịnh An chính là thái tử.

Tống Sơn nói, kỹ năng gảy đàn của hắn là Thái tử dạy cho. "Cao Sơn Lưu Thuỷ," thái tử là người ban tri âm của hắn từ thuở nhỏ.

Ta không hiểu gì về Cao Sơn Lưu Thuỷ, nhưng tai ta rất thính, ta sẽ không nghe nhầm đâu.

63.

Ta hỏi Trần Minh để xác nhận, hắn không hề phủ nhận. Hắn còn kể cho ta nghe. Ngày xưa, Thái Tử bị Hàn Sung đuổi đến vách núi, trong lòng nặng trĩu, tuyệt vọng nhảy xuống tự vẫn. Sau đó có một vị sư đã cứu hắn, đến khi tỉnh lại, hắn quyết định quy y cửa Phật.

Vì Thái Tử rơi xuống vách núi mà không tìm được t.h.i t.h.ể nên Tống Sơn vẫn không từ bỏ. Hắn tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đã tìm thấy Thái Tử tại chùa Tín Thủ. Nhưng giờ đây Thái Tử đã là Tịnh An.

Dù Tống Sơn có khuyên bảo thế nào, Tịnh An đều nói, hắn chỉ là Tịnh An mà thôi, giờ đây đã không còn bận tâm đến thù hận thế gian nữa rồi.

Tống Sơn một mình xuống núi nhưng đã để lại Vân Trung Thất Vệ. Hắn phân phó, dù ngoài kia có xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng phải ở lại đây bảo vệ Thái Tử một đời bình an.

64.

Tống Sơn nói, Trần Minh là người trầm ổn lại cẩn trọng, luôn giữ miệng kín như bưng. Sao lại nói hết với ta rồi? Ta nói, đó là đương nhiên. Bởi vì ta đã nói với Trần Minh rằng:

“Công tử của các ngươi ra lệnh, sẽ không nghĩ đến bản thân.”

“Sau này ta sẽ ra lệnh, mà việc đầu tiên cần phải suy xét chính là hắn.”

Vì Vân Trung Thất Vệ đã thề sống c.h.ế.t bảo vệ nhà họ Tống, ta nghĩ, họ sẽ nghe theo sự sắp xếp của ta thôi. 

Sự thật đã ở ngay trước mắt. Tội trạng của Tống Sơn có thể gột rửa hay không, đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần Tuyên Vương lên ngôi, Tống Sơn vẫn còn phục vụ trong triều đình thì ngày nào cũng là ngày chui đầu vào hang hổ.

Đối diện với một vị quân vương không tin tưởng hắn, thậm chí hãm hại hắn, dù hắn không c.h.ế.t trong năm Khánh Ninh thứ bốn mươi thì cũng sẽ c.h.ế.t trong tương lai sắp tới.

Cái c.h.ế.t của hắn là do Tuyên Vương gây ra. Vì vậy, nếu muốn bảo vệ hắn, ta phải bảo vệ hắn cả đời này bình an. Phải bảo vệ hắn bên vị minh quân có thể tin tưởng, che chở. Phải bảo vệ để hắn có thể thực hiện được lý tưởng của mình.

Ta nắm tay Tống Sơn, hỏi hắn có còn nhớ ván cờ lần trước không?

Nếu ngay trước mắt là một thế chết, ta không thể thắng được quân đen cuối cùng, vậy thì ta sẽ thay thế nó bằng quân trắng. Để quân trắng ấy cùng với ta, bảo vệ Tống Sơn mãi thanh bạch.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận