13.
Còn chưa đợi được tin tức từ Tống Sơn thì đã thấy kiệu hoa của Hàn Sung đến trước cửa Xuân Sơn Lâu. hay cho một gã bụng đầy mưu mô, phỏng chừng không sợ độc trùng, sao lại có thể khoẻ nhanh đến vậy.
Ta liếc thấy hỉ bào đỏ thẫm, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng điều khiến ta bực bội hơn cả là Tần Thanh. Nàng vuốt ve hỉ bào, tấm tắc khen ngợi.
"Đúng là tay nghề không tồi! Có vẻ Đại thống lĩnh đối đãi với ngươi không tệ."
"Sau này ngươi có phúc phần cũng đừng quên tỷ muội chúng ta."
Tần Thanh trước đây là hoa khôi của Xuân Phong Lâu. Dù nàng muốn ở lại Xuân Sơn Lâu nhưng vẫn thường thể hiện tính tình của một hoa khôi. Cuộc đời phong lưu, miệng lưỡi độc địa, so với ta cũng chưa biết là ai hơn ai.
Nếu là trước đây, ta còn có thời gian tranh cãi vài câu với nàng. Nhưng hôm nay, ta không rảnh. Ta đuổi nàng đi rồi tự mình mặc hỉ bào. Ta giấu thuốc độc có thể g.i.ế.c người trong vô hình. Còn giấu ở bắp chân và eo, mỗi nơi một con d.a.o găm. Dùng cách nào để người c.h.ế.t ta sống cũng phải tuỳ tình hình tối nay rồi mới quyết định.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, bất chợt có một cơn choáng váng ập đến. Cái trò hèn hạ này, dám dùng khói mê với ta?
Không ổn rồi, trước mắt ta đã không còn nhìn thấy gì nữa. Chẳng lẽ ý đồ của ta đã bị phát hiện ra rồi sao?
Hàn Sung, tên cáo già này, đúng là con rùa c.h.ế.t tiệt… lại dám hạ thuốc trước, ngươi c.h.ế.t cũng được tử tế đâu.
Sau khi dùng ý thức cuối cùng để nguyền rủa hắn, ta hoàn toàn mất đi tri giác.
14.
Không biết đã ngủ bao lâu, đầu ta đau như muốn nứt ra. Ta miễn cưỡng mở đôi mắt nặng nề, chống tay lên trán rồi ngồi dậy.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong phòng chỉ có ánh nến lay động. Hỉ phục của ta đã bị cởi ra. Ta mặc áo ngủ, đang nằm trên giường của chính mình, trong sương phòng của chính mình. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Người đâu!" Ta gọi.
Cửa bị đẩy ra thật khẽ. Đầu tiên là đầu bếp Ngưu Tam, tay cầm con d.a.o mổ lợn. Sau đó là Lăng Nhi, Bích Sương, Thu Lộ...
"Các ngươi đều đứng ở ngoài cửa làm gì?"
"Sao lại còn cầm xẻng, chổi, chày cán bột?"
Ta ngồi dậy nhìn quanh một lượt.
Trong Xuân Sơn Lâu, những người có thể tới cũng đều đã có mặt. Chỉ có điều thiếu đi Tần Thanh.
"Tần Thanh đâu?" Ta hỏi.
Lăng Nhi nhỏ tuổi nhất không kiềm chế được mà bật khóc.
"Ngưu Tam, huynh nói đi." Ta cướp con d.a.o mổ heo trong tay Ngưu Tam, uy hiếp.
Ngưu Tam ấp úng:
"Tần Thanh... mặc hỉ phục của ngài, ngồi lên cỗ kiệu kia rời đi rồi."
"Tính mạng quan trọng như thế mà lại dám làm ra thế gả? Nếu như Hàn Sung nổi giận, Tần Thanh tỷ phải làm sao đây?"
Ta không bao giờ nổi giận với người trong nhà. Hẳn cũng lần đầu tiên họ thấy ta tức giận như vậy. Ngưu Tam ấp úng:
"Chúng ta muốn bảo vệ ngài nhưng không biết làm sao."
"Tần Thanh nói, nàng có thể... hầu hạ thật tốt đại thống lĩnh, để hắn không làm khó ngài nữa."
Hầu hạ hay là chịu ngược đãi? Ta không thể kiềm chế được nữa:
"Vô nghĩa! Hàn Sung đã tra tấn biết bao nhiêu thiếp thất, các ngươi không biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/5.html.]
"Nếu như Tần Thanh tỷ của ta bị têna cs quỷ đó làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc, các ngươi ai cũng không thể tha thứ!"
Khi ta bị cha mẹ bỏ rơi, ta chưa bao giờ khóc. Nhưng lúc này, nước mắt đã chực trào ra khỏi khóe mắt. Ta không kịp thay đồ, cũng không dám nhìn lại nào là xẻng, chổi cùng chày cán bột đó nữa.
Bảo vệ ta?
Cả đống thứ binh khí đó sao!!
Tất cả đều ở nhà chờ cho ta!
Ta dùng ống tay áo lau mặt thật sạch sẽ.
Ta phải ngồi lên chiếc xe ngựa chạy nhanh nhất.
Đi đến Hàn phủ, tìm Tần Thanh.
15.
Thấy ta nhảy xuống xe ngựa, Các gia đinh cùng hộ vệ của Hàn phủ như không tin vào mắt mình.
"Ngươi… đang làm gì vậy?"
"Đến để thành thân cùng đại thống lĩnh của các ngươi!"
“Thành thân? Tân nương đã được đưa đến từ lâu rồi, ngươi từ đâu chui ra vậy?"
"Đừng nói nhiều, nếu không muốn bị đại thống lĩnh trách tội thì nhanh chóng dẫn ta đi!"
Mấy tên hộ vệ thấy ta ăn mặc mỏng manh, tóc tai rối bời thì liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ dâm đãng. Chúng vươn tay chỉ vào đình viện cách đó không xa.
Ta vội vã chạy về phía đó. Đúng là nơi đó, không sai. Ở đó có tiếng khóc của nữ nhân. Là tiếng khóc của Tần Thanh. Thê lương đến mức khiến ta bất giác siết chặt nắm đấm.
Ta đá tung cửa.
Kẻ thú tính đó đang ghé bên giường. Thân thể Tần Thanh bị đè dưới thân hắn, trông giống như một tờ giấy mỏng manh bị tra tấn vùi dập một cách tùy tiện.
"Tỷ tỷ."
Hai mắt ta đẫm lệ bước đến bên cạnh giường. Sờ vào thắt lưng, nắm lấy con d.a.o găm của mình. Vung tay lên mạnh mẽ đ.â.m vào ngay sau gáy của tên dã thú. Máu nhuộm đỏ tấm khăn trải giường, cũng b.ắ.n cả lên người ta.
"Muội chạy đến đây làm gì!"
Trên gương mặt tuyệt vọng của Tần Thanh, đôi mắt nàng trợn tròn đến mức giận dữ. Nàng khóc lóc nói với ta:
"Muội, một tiểu nha đầu sạch sẽ, đến đây làm gì?"
"Muội đó đến đây làm cái gì!"
Ta đẩy cái đầu đầy m.á.u ra, ném sang một bên. Lượm một bộ y phục sạch sẽ quấn Tần Thanh vào trong. Sau đó, ôm chặt lấy nàng.
"Không làm gì cả. Chỉ là đến đưa tỷ về nhà."
16.
Ta quay đầu nhìn quanh, đẩy một cửa sổ ra rồi đỡ lấy Tần Thanh bước ra ngoài cửa. Vừa rồi tiếng hét thảm thiết của Hàn Sung vang lên, ngay lập tức thu hút hộ vệ xông vào. Bọn hắn không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể của Hàn Sung. Ngay lập tức tút đao, vây xung quanh ta.
“Ngươi g.i.ế.c đại thống lĩnh, chán sống rồi sao?”
Ta siết chặt nắm tay. Dù thế nào, hôm nay nhất định phải đưa Tần Thanh ra ngoài cổng. Cỗ xe của Ngưu Tam sẽ đưa nàng tới nơi an toàn, từ nay ẩn danh, thay tên đổi họ.
Khi không khí càng lúc càng căng thẳng, một giọng nữ từ bên ngoài truyền vào.
“Các ngươi là lũ ngu ngốc, trong nhà có thích khách mà không biết sao?”
Hộ vệ nghe vậy, quỳ rạp xuống đất. Hàn Sung là phò mã, vậy thì nàng hẳn là công chúa. Ta g.i.ế.c quan viên triều đình, cũng g.i.ế.c cả Hoàng thân quốc thích. Lần này gây họa không nhỏ rồi. Chỉ thấy một thủ lĩnh hộ vệ chỉ vào ta, báo cáo với công chúa:
“Công chúa tha tội! Đã bắt được thích khách, chính là hai nữ tử này.”