44.
Ta vốn tưởng rằng, khi kể cho Tống Sơn về những chuyện gần đây, hắn sẽ được an ủi phần nào, cũng nhờ đó mà vui mừng thêm đôi chút. Nhưng ai ngờ hắn lại luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn, khó mà lại gần. Ta dùng hai tay ôm lấy cổ hắn.
Làm nũng nói: “Ta biết là huynh lo cho ta. Nhưng không phải ta đã bình an trở về rồi sao?”
Tống Sơn quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.
Vậy thì…
Ta nói chút chuyện vui vẻ:
“Tống Sơn, dân chúng đều nhớ đến huynh.”
“Trước bức tượng của huynh, mỗi ngày đều có người tới dâng hoa, thắp hương, là mỗi ngày đều có người tới cúng bái đấy!”
Lần này hắn không làm bộ như không nghe thấy nữa mà là trừng mắt lườm ta một cái… Chẳng lẽ hắn cảm thấy từ ‘cúng bái’ không được may mắn sao?
Nếu vậy thì ta rút lại những lời vừa rồi, để ta cẩn thận nói lại một lần nữa. Nhưng sắc mặt hắn vẫn càng lúc càng đen. Toàn thân hắn như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào...
Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn gằn lên từng chữ mà chất vấn ta:
“Nàng… và Thẩm Đường, hai người… thế mà… cùng nhau… đi đến vùng ngoại ô… hái hoa?”
“Đúng vậy! Còn nói chuyện rất lâu nữa.” Ta nghĩ, cuối cùng thì Tống Sơn cũng hỏi chuyện một cách nghiêm túc rồi.
Ta liền giải thích tiếp:
“Ta cảm thấy, Thẩm Đường không phải là người xấu, chỉ là bị che mắt mà thôi.”
“Huynh có thể tranh thủ kết giao với hắn trước cả Tuyên Vương.”
“Biết đâu hắn có thể giúp huynh một tay, chứ không phải trợ giúp Tuyên vương.”
Hả?
Ta còn chưa nói xong đâu.
Tống Sơn đi đâu rồi?
45.
Ta đuổi theo hắn vào phòng, hắn ôm sách mà không để ý đến ta. Ta giật lấy sách của hắn, hắn lại đi lau cung. Ta muốn giành lấy cung của hắn nhưng lại không thể lấy được… Sao lại giống như một người vợ nhỏ giận dữ thế này? Ta dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt đẹp đẽ của hắn:
"Chẳng lẽ huynh ghen rồi sao? Ghen nhiều quá sẽ làm tổn hại làn da đấy!"
Chỉ thấy hai bên tai hắn đỏ lên, vội vàng biện minh:
"Ai ghen?"
"Tên khốn Thẩm Đường đó có gì tốt mà kết giao chứ! Khi ta thi đỗ Trạng nguyên, hắn vẫn chỉ là một Bảng nhãn. Là kẻ bại trận dưới tay ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/13.html.]
Ta cười trộm, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, ra sức vùi đầu vào sau lưng hắn:
"Tống đại nhân, ta chỉ thích huynh thôi."
46.
"Hết giận chưa? Ngồi xuống đi. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh đây."
Tống Sơn giống như đã làm chuyện gì có lỗi, bỏ cây cung xuống, ngồi ngay ngắn bên cạnh ta. Khi sắc mặt hết đỏ lên vì ghen tuông, hắn lại trở thành một người quân tử đàng hoàng, lễ độ.
Thực ra, thay vì nói rằng Thẩm Đường muốn ta đi hái hoa cùng hắn, đúng hơn là hắn muốn tìm người để thú nhận tội lỗi. Hắn xuất thân từ dòng dõi thư hương ở Giang Nam, từ nhỏ đã có tài năng xuất chúng, không ai ở Giang Nam là không biết đến hắn. Cho dù là đến kinh thành, hắn vẫn được đối đãi rất kính trọng.
Khoa cử là nơi để người khác vươn lên nhưng mục tiêu của hắn là giành lấy vị trí cao nhất. Nhưng hắn không ngờ bản thân lại thua một người từ biên ải trở về, tay chỉ biết kéo cung. Vì thế, hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Khi Tuyên vương tìm đến hắn, bày tỏ sự tiếc nuối, còn nói cho hắn biết nhiều "bí mật". Tống Sơn đỗ Trạng nguyên không phải vì xuất sắc mà vì hắn là Tống Sơn. Mẹ hắn là Trưởng công chúa của hoàng gia. Hắn được Hoàng đế nuôi dưỡng nên phần tình cảm này không thể đong đếm được.
Hắn không tài giỏi bằng Thảm Đường nhưng lại giành được ngôi vị đầu bảng. Tuyên vương còn nói với Thẩm Đường rằng hắn mến mộ người có tài, khi lên ngôi chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho Thẩm Đường. Kể từ khi ấy, Thẩm Đường đã căm ghét Tống Sơn.
Tuyên vương đã châm ngòi ly gián, khiến hắn mù mắt không nhìn rõ sự thật. Hắn mang thù hận cùng thành kiến, dùng bút thay cho đao kiếm, xáo trộn dư luận, luôn tìm mọi cách chống lại Tống Sơn. Nhưng trong thâm tâm Thẩm Đường, hắn vẫn là một người có cốt khí văn nhân. Chính vì có cốt khí, hắn mớicăm ghét quyền quý cùng mọi sự bất công.
Hắn nói, Tứ Lão là người mà hắn ngưỡng mộ nhất. Hắn không ngờ Tống Sơn lại chính là Tứ Lão. Chỉ riêng tài năng về thư pháp và hội họa, nếu nói Tống Sơn đã vượt qua hắn một bậc, hắn hoàn toàn bội phục. Vì vậy, Thẩm Đường nói, hắn muốn tìm hiểu về Tống Sơn một lần nữa.
Hắn muốn đọc lại tất cả các hồ sơ vụ án có liên quan đến Tống Sơn. Hắn muốn sửa lại các bản tấu chương trong những lúc chỉ biết mải mê phê phán mà không xác minh rõ ràng. Hắn muốn nhận lỗi vì đã mù quáng mà vu khống người khác.
47.
Tống Sơn nghe xong thì chỉ hừ lạnh một tiếng: “Quá cứng nhắc.”
Đúng vậy, lúc này Thẩm Đường đi nhận tội, không những không được lòng Hoàng đế mà còn khiến Tuyên vương càng thêm ghét bỏ.
Ta từng hỏi hắn, tại sao lại phải làm như vậy. Hắn nói, hắn cảm thấy mình đã nhục nhã văn nhân. Trên đời này không có thuốc chữa hối hận nên chỉ có thể dốc sức sửa sai, cứu vãn những gì đã mất.
Ta đẩy nhẹ tay Tống Sơn:
“Giả như có người khuyên nhủ Thẩm Đường từ sớm, đừng để Tuyên vương xúi giục lừa gạt thì hắn sẽ không gặp phải kết cục này.”
Tống Sơn liếc nhìn ta một cái, mồm miệng cứng rắn: “Ta sẽ không khuyên người khác.”