NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

71.

Xe ngựa của Tuyên Vương dừng lại trước cửa Xuân Sơn Lâu. Hắn dùng giọng điệu ôn hòa nói:

"Dân chúng đều nói, ở Xuân Sơn Lâu của các ngươi có một đầu bếp tài giỏi. Hôm nay bản vương cũng đặc biệt đến thử một lần."

"Xin được nghênh đón Tuyên Vương đại giá quang lâm. Tiểu nhân sẽ chuẩn bị ngay lập tức." Ta cúi người hành lễ.

Nói là đi vào bếp chuẩn bị nhưng thật ra chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Người của Tuyên Vương đã kiểm tra Xuân Sơn Lâu từ một tuần trước. Cấu trúc của lầu, thân thế của nhân viên, không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Hôm nay, bọn họ còn âm thầm mang theo tất cả nguyên liệu, đầu bếp từ trong cung tới chiếm lĩnh toàn bộ gian bếp của Xuân Sơn Lâu. Bọn họ cần đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Tuyên Vương.

Ta liếc nhìn đầu bếp Ngưu Tam, vẻ mặt hắn có vẻ như đang thất thần. Ngưu Tam ngày thường rất thích trò chuyện với người trong cung, ước mơ lớn nhất của hắn là được vào cung làm việc. Có thể làm rạng rỡ tổ tiên biết mấy.

.

Hôm nay không thể thể hiện tài nghệ trước mặt Tuyên Vương, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Hắn lén kéo tay áo ta:

"Chưởng quầy, trong viện của ngài không phải có một căn bếp nhỏ sao? Ta muốn vào bếp nhỏ của ngài làm một bữa cơm."

Ta an ủi hắn: "Tuyên Vương có đầu bếp của riêng mình. Hắn sẽ không ăn món do ngươi làm đâu."

Hắn nói: "Ta biết. Nhưng ta đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi."

Tuyên Vương vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi. Kỹ năng diễn xuất của hắn thật là điêu luyện. Món ăn của đầu bếp nhà hắn, lẽ nào hắn lại không biết?. Hắn còn có thể làm ra vẻ như thể đang thưởng thức món ngon trong dân gian, cùng tận hưởng niềm vui với dân chúng.

Một lúc lâu sau, hắn đặt bát đũa xuống, ra lệnh cho mọi người rút lui, chỉ để mình ta ở lại. Lúc này hắn mới thay đổi ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta là chưởng quầy của Xuân Sơn Lâu, gọi là Xuân Nương."

Hắn lại hỏi: "Ngươi với Tống Sơn có quan hệ gì?"

Ta đáp:

"Chẳng có quan hệ gì cả. Chỉ là dân chúng được Tống đại nhân ban ơn rất nhiều, ta chỉ là một trong số đó."

Tuyên Vương cười lớn. Trong ánh mắt sắc như diều hâu của hắn lộ ra vẻ gian xảo khiến người ta ghê tởm.

"Tống Sơn, không ngờ cũng thật phong lưu."

Hắn mở một cái hộp, lấy ra vài bức tranh rồi đặt trước mắt ta. Tất cả những bức tranh ấy đều vẽ ta. Tống Sơn vốn đã có tài năng hội họa, ta ở trong tranh không chỉ sống động mà còn có khí chất vô cùng cuốn hút.

Những bức tranh này, hắn vẽ từ khi nào vậy?

Tại sao lại ở trong tay Tuyên Vương?

Không xong rồi.

Trước đây Tuyên Vương tịch thu gia sản của Tống Sơn, di vật cùng nhà cửa của hắn, có lẽ đều do Tuyên Vương bảo quản. Những bức tranh này chính là những bức tranh mà Tống Sơn vẽ sau khi gặp ta.

Vậy mà lại xuất hiện trong di vật của Tống Sơn…

Đang lúc ta miên man suy nghĩ, tay ta đột nhiên bị Tuyên Vương xoay mạnh. Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay ta:

 

"Ngay cả bảo vật mà phụ hoàng ban cho cũng đưa cho ngươi, ngươi còn nói không có quan hệ gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/20.html.]

Ta mạnh mẽ giằng ra khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, nói với hắn định làm gì?

"Tống Sơn, là người thân thiết và yêu thương nhất của ta."

73.

"Thân thiết nhất, yêu thương nhất?"

"Thì ra là vậy."

"Nghe nói thánh vật của Phật Quốc, khắc sâu oán hận, khắc sâu tình yêu, còn có thể thay đổi số mệnh."

"Vậy nên sau khi Tống Sơn chết, ngươi dùng tà thuật gì mà vẫn mãi hại ta?"

Tuyên Vương nói ra từng câu từng chữ vang vọng trong không gian rộng lớn của Xuân Sơn Lâu, khiến người nghe rợn người.

"Kể từ khi ngươi dựng lên cái Xuân Sơn Lâu chứa đầy tà khí này, dường như mỗi ngày ta đều âm thầm mất đi thứ gì đó.”

"Giống như trước đây có rất nhiều người phục tùng ta. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ dài, ta lại chẳng thể tìm thấy một ai đáng tin cậy."

"Ta là vị vua tương lai của nước Ninh. Ta không nên là một kẻ cô độc như thế này."

Ngươi không nên?

Vậy ai nên?

Tống Sơn sao?

Nhân quả luân hồi, báo ứng chẳng sai. Ngươi không hại hắn thì đâu đến mức như ngày hôm nay. Ta không thể nhịn được nữa, nói:

"Nếu ngươi tin Tống Sơn, các ngươi sẽ cùng nhau đại thắng Bắc Lương.”

"Ta nghĩ, hắn sẽ trợ giúp ngươi giống như lúc trước trợ giúp Thái Tử.”

"Cuối cùng lý tưởng của hắn không phải là phục tùng một vị quân vương nào, mà là một thời đại thái bình thịnh thế, núi sông yên bình.”

"Hoàng đế ra lệnh cho ngươi treo chữ của Tống Sơn trong thư phòng là để một ngày nào đó có thể thật sự khiến ngươi hối cải.”

"Nếu Không thì ngươi mãi mãi chỉ là kẻ cô độc.”

"Ngươi mãi mãi không xứng đáng có một người như Tống Sơn ở bên cạnh, để cùng ngươi bảo vệ giang sơn này."

Tuyên Vương cúi đầu cười nhẹ một tiếng:

"Ngươi nói chuyện rất giống Tống Sơn."

"Ta nghĩ, thay vì treo chữ của hắn trong thư phòng, chi bằng để ngươi ở bên cạnh ta lại càng thích hợp hơn đấy."

74.

Tuyên Vương đeo mặt nạ với mặt mũi hung tợn, rời khỏi Xuân Sơn Lâu. Dường như hắn đã hạ quyết tâm, từ nay về sau không còn đeo mặt nạ ôn hòa nữa.

Hoàng đế tuổi cao sức yếu, thời cơ của hắn đã đến rồi. Hắn nói ngày mai sẽ có người đến Xuân Sơn Lâu đón ta. Hắn muốn từ từ tra tấn ta. Chỉ có như vậy, ác quỷ Tống Sơn mới không thể tiếp tục quấn lấy hắn. Ta ở ngay dưới mí mắt hắn cũng đừng mong làm loạn.

Hắn dặn ta, đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Bằng không, cả Xuân Sơn Lâu này sẽ phải theo ta xuống mồ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận