32.
Năm ấy, để buộc Bắc Lương lui binh, Tuyên Vương đã dâng lên vô số vàng bạc, gia súc cùng lương thực. Phần lớn đều là vắt kiệt từ nhân dân mà có. Vì thế, dù giặc Bắc Lương đã lui binh nhưng đời sống bách tính cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Biên cảnh từng được Tống Sơn cùng cha mẹ hắn dẹp yên, giờ như đường chỉ màu nhạt dần trên tấm lụa cũ. Hễ Bắc Lương tiến quân, triều đình lại bắt dân chúng nước Ninh ta siết chặt lưng quần, gom góp mọi thứ có thể, dâng lên bọn chúng với mong cầu sự yên bình.
Với ta mà nói, ảnh hưởng lớn nhất là việc làm ăn của Xuân Sơn Lâu ngày một ế ẩm. Dân chúng không có tiền tiêu xài, tự nhiên chẳng muốn tới Xuân Sơn Lâu ăn uống linh đình. Huống hồ, từ trước đến nay ta đã quen tiêu pha rộng rãi. Ăn mặc phải là thứ tốt nhất. Tiền công của các tiểu nhị thuộc hạng cao nhất kinh thành. Mỗi ngày đều phải lo bồi dưỡng quan lại cùng thái giám.
Mỗi tháng đều phải phát cháo cứu tế. Người ăn xin đi ngang qua Xuân Sơn Lâu, ai cũng được phát cơm, cho thêm lộ phí. Ai bảo ta từng là ăn mày chứ? Thế nên lúc nào ta cũng cảm thấy tiền bạc trong tay thực sự eo hẹp.
Tống Sơn cười ta:
“Vạn lượng vàng mà chẳng còn nổi một xu à?”
Ta lắc đầu: “Chỉ còn một thỏi vàng cuối cùng, ta để dành làm kỷ niệm.”
Tống Sơn hỏi: “Chiếc rương còn ở đó chứ? Ngươi thử lục đáy rương xem sao.”
Đáy rương? Ta mở rương ra, dời thỏi vàng cuối cùng như vật trưng bày sang một bên. Dưới đó là mấy tờ giấy đã ngả vàng. Ta lần lượt mở từng tờ, cẩn thận ngắm nhìn, càng nhìn mặt lại càng nóng bừng. Tống Sơn thấy vẻ mặt ta khác lạ thì bật cười:
“Cũng không phải xuân cung đồ, ngươi đỏ mặt thế là sao?”
Trước đây, ta thường bị Tống Sơn bắt luyện chữ, mô phỏng thư pháp. Ta dám khẳng định, chưa từng có một cuốn sách hay bức họa nào khiến người rung động như được chứng kiến thần tích, cảm động thấu tâm can. Ta nhớ niêm phong trên rương cũng là bút tích tương tự. Vậy nên, đây nhất định là tranh chữ của Tống Sơn.
Ta khẽ vuốt những vết mực loang trên giấy, tựa như nhìn thấy cảnh tượng dưới ánh nến đỏ rực, một công tử áo trắng ngồi ngay ngắn, chăm chú cầm bút, viết xuống từng nét kinh diễm nhân gian.
Tống Sơn nói: “Viết nhiều rồi, mang ra áp đáy rương thôi. Ngày mai đem tới Văn Bảo Trai mà bán.”
Ta ôm chặt những bức tranh chữ vào lòng: “Ngươi chính là loạn thần tặc tử, ta đem tranh chữ của ngươi đi bán, lỡ bị bắt thì làm sao bây giờ?”
“Ta không bán! Ta muốn giữ lại, để mình ta ngắm!”
Tống Sơn giật lại một cái: “Ngươi đem đi bán!”
“Mặt trên không có chữ ký của ta, không ai biết là của ta, sẽ không bị bắt đâu.”
“Ta tiện tay là có thể viết ra một đống. Chốc nữa sẽ viết đầy một rương, để Trần Minh mang tới cho ngươi.”
33.
Ngủ một đêm, tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều. Quả nhiên, tiền bạc vẫn là trọng yếu. Ta quyết định mang tranh chữ của Tống Sơn đi bán.
Khi chưởng quầy Văn Bảo Trai mở cuộn tranh ra, dường như không dám tin vào mắt mình. Hắn dùng kính lúp soi đi soi lại mấy lượt, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, môi hơi run rẩy:
“Cô nương định bán với giá bao nhiêu?”
Ta làm sao biết giá bao nhiêu mới hợp lý chứ?
Nói cao, e bị đuổi ra ngoài.
Nói thấp, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Chi bằng cứ nói thật lòng: “Bức tranh chữ này, ta coi như trân bảo, đối với ta nó là vô giá.”
Cũng không thể nói là ta lừa gạt người được. Bút tích của Tống Sơn, với ta mà nói, vốn chẳng thể định giá. Chưởng quầy gật đầu, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/10.html.]
“Một ngàn lượng vàng. Đây là giá cao nhất ta có thể đưa ra. Nếu cô nương chịu nhượng lại, trong ba ngày ta sẽ thanh toán đầy đủ.”
Ta nuốt một ngụm nước bọt. Tống Sơn nói đây chỉ là hắn tuỳ hứng viết, còn nói sẽ viết thêm nhiều nữa rồi bảo Trần Minh mang đến cho ta…
Hôm qua ta còn đang phiền não vì chuyện làm ăn, mà giờ đây, dường như việc trở thành phú hộ số một trong thành cũng chẳng xa vời lắm đâu…
Ta ổn định lại tinh thần, thử dò hỏi một câu:
“Lão tiên sinh, ngài có biết đây là tranh chữ của ai không?”
Dẫu sao Tống Sơn cũng là tội thần, giá cả cao như thế, ta cũng không muốn hại vị lão chưởng quầy này.
Chưởng quầy vui vẻ nói: “Tranh chữ của Tứ lão trong Kinh thành, làm sao ta lại không biết?”
Tứ lão Kinh thành?
Chưởng quầy liền giới thiệu:
“Tứ lão Kinh thành, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông. Thư hoạ của họ chính là tuyệt phẩm dù có vạn lượng vàng cũng khó mà cầu được.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Tên của hắn, gọi là Tứ lão sao?”
Chưởng quầy bỗng dừng cười, nghiêm mặt:
“Nói bậy! Rõ ràng là bốn người. Lão Cầm, Lão Kỳ, Lão Thư, Lão Hoạ, cùng được gọi là Tứ lão Kinh thành!”
Ta cảm thấy lúc lão chưởng quầy hô lên mấy cái tên kia, trong mắt đều sáng rực. Ánh mắt của người già cũng có thần sắc của riêng bọn họ.
34.
Bất kể chưởng quầy có nài nỉ thế nào, ta vẫn quyết định… không bán nữa.
Ta định hỏi rõ Tống Sơn một chuyện: giữa hắn và Tứ lão rốt cuộc có quan hệ gì. Tống Sơn thấy ta không bán tranh, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Hắn không lấy làm lạ vì không ai mua, mà là ngạc nhiên vì một kẻ mê tiền như ta lại chịu bỏ qua cơ hội kiếm bạc tốt đến như vậy.
Ta hỏi hắn: “Ngươi và Tứ lão Kinh thành rốt cuộc là như thế nào?”
Hắn đáp: “Có gì đáng tò mò chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hiếu kỳ mà nguwoi không bán nữa?”
Ta gật đầu: “Phải. Biết rõ nguồn gốc thì có khi còn nâng giá được ấy chứ.”
Tống Sơn: “……”
Ta đoán thử: “Chẳng lẽ… Tứ lão Kinh Thành là thầy dạy ngươi hồi nhỏ?”
Tống Sơn từ bé đã sống trong cung, chắc chắn là mời được bậc thầy nổi tiếng nhất thiên hạ. Hắn mỉm cười, khẽ lắc đầu.
“Vậy chẳng lẽ ngươi thực sự là một trong Tứ lão? Lão thư hay là lão họa?”
Hắn lại lắc đầu.
“Ta biết rồi. Ngươi là kẻ chuyên làm tranh chữ giả!”
Tống Sơn bật cười, vẫn nhìn ta bằng ánh mắt vừa xảo quyệt.
“Lẽ nào, Tứ lão căn bản không phải bốn người, mà chỉ là một người? Mà người đó… chính là ngươi?”
Tống Sơn gật đầu: “Trước kia ta sai Trần Minh mang tranh chữ đi bán, không muốn để lại chữ ký. Tứ Lão là cái tên hắn bịa ra. Ai ngờ lại được truyền khắp kinh thành…”
Ta hỏi Tống Sơn: “Tứ thiếu Kinh thành, Tứ công tử Kinh thành, Tứ mỹ Kinh thành, Tứ quân Kinh thành, có cái nào là không dễ nghe? Tại sao lại là lão cầm, lão kỳ, lão thư, lão họa? Khác nào hồi xưa gọi ta là con nha đầu thối đâu…”
Tất cả đều là lỗi của Trần Minh.
Tống Sơn cười nói: “Không trách hắn được. Ta thấy cái tên ấy cũng hay. Ít ai ngờ đó lại là ta, cũng đỡ bị làm phiền xin chữ.”
Ta duỗi tay ôm hắn từ phía sau, áp má vào tấm lưng rộng ấy, cảm nhận hơi thở phập phồng đều đặn của hắn. Trạng nguyên lang của ta, đúng là tài hoa xuất chúng.
Những kẻ từng bôi nhọ hắn, ta sẽ khiến bọn chúng tự uống lấy thứ nước không sạch sẽ ấy.