21.
"Tống Sơn, Hàn Sung c.h.ế.t rồi."
Ta kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, sao mọi chuyện lại như thể chưa từng có gì xảy ra?
Tống Sơn nói:
"Bởi vì, hắn đã c.h.ế.t ở nơi này của ta.”
Thì ra là thế. Ta tiếp tục hỏi:
"Cho nên hắn sẽ không xuất hiện trong tương lai này của ta."
"Toàn bộ những dấu vết về hắn, ký ức về hắn, đều sẽ biến mất?"
Tống Sơn gật đầu. Ta thở phào một hơi. Vậy là những chuyện đáng sợ đó đã không xảy ra với Tần Thanh. Hoặc có thể nói, lịch sử đã bị thay đổi, nỗi đau đó sẽ mãi mãi bị lãng quên, mọi thứ lại được bắt đầu lại từ đầu.
Thật tốt quá. Ta không còn phải ngày đêm lo sợ, sợ rằng có người đến truy cứu tội g.i.ế.c người của mình. Nhưng điều tuyệt vời hơn là đoạn ký ức này vẫn còn trong tâm trí ta.
Mũi ta cay cay. Trong lòng ta một chút cũng không muốn quên, con d.a.o mổ heo, cái xẻng, cây chổi cùng chày cán lăn bột. Trong Xuân Sơn Lâu, cùng những người muốn che chở cho ta khỏi gió mưa bão tố.
22.
Tống Sơn cũng kể cho ta nghe về câu chuyện của hắn. Hàn Sung quả thật có liên quan đến âm mưu hại Hoàng hậu và Thái tử.
Năm đó, sức khoẻ của Hoàng đế không tốt. Hoàng hậu lo lắng, vội vã tìm kiếm thầy thuốc giỏi. Và quả thực nàng đã tìm được một thầy thuốc trong giang hồ với y thuật cao siêu, được gọi là Y Tiên.
Hoàng hậu đã đưa hắn vào cung chữa bệnh cho Hoàng đế. Lại không ngờ, đột nhiên hắn ta rút d.a.o từ trong ngăn thuốc.
Hoàng đế kinh sợ, vội vàng kêu cứu giá. Chính là Hàn Sung từ ngoài điện chạy vào, dùng một d.a.o kết liễu Y Tiên. Hoàng đế bịkinh sợ, vô cùng phẫn nộ.
Dù Hoàng hậu chọn tự vẫn để chứng minh trong sạch nhưng Hoàng đế nhất quyết không tin. Ông ta cho rằng kẻ ám sát chính là âm mưu cấp bách của Hoàng hậu và Thái tử. Thái tử phẫn uất, xông vào cung kêu oan. Nhưng lại bị Hàn Sung vu cáo là Thái tử tạo phản bức vua thoái vị.
Hoàng đế nổi giận, ra lệnh g.i.ế.c Thái tử. Cũng chính Hàn Sung là người truy đuổi và ép Thái tử đến chết. Sau đó, Hàn Sung được Hoàng đế trọng dụng.
Nhưng khi làm điều ác, con người ta nhất định sẽ để lại dấu vết. Ngày Hoàng hậu đưa Y Tiên vào cung, vốn dĩ là đội vệ binh của Hàn Sung phụ trách kiểm tra cổng cung. Nhưng hắn ta lại thoái thác, nói có công vụ gấp cần phải điều động hết tất cả người của mình. Những vệ binh thay thế hắn ta trong ngày ấy, vì không phát hiện ra sự việc mà bị vấn tội rồi xử tử.
Hơn nữa, vào thời điểm Hoàng đế bị ám sát, đúng lúc đó Hàn Sung lại có mặt ở cửa đại điện, thật là trùng hợp quá mức. Ta hỏi Tống Sơn:
"Nếu Hàn Sung nói đó chỉ là trùng hợp thì sao? Có phải người tìm được những bằng chứng khác nữa, đúng không?"
Tống Sơn cười cười lắc đầu:
"Triều đình không phải công đường. Có đôi khi không cần đến bằng chứng."
"Một chút nghi ngờ thôi cũng đủ để đẩy người ta vào chỗ chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/7.html.]
Hắn ta đã khiến Hoàng đế nghi ngờ thông qua việc lan truyền tin đồn trong cung lẫn ngoài phố, nhanh chóng khiến Hoàng đế rút lại mệnh lệnh phong Hàn Sung làm thống lĩnh cấm quân. Ta biết Hàn Sung đã chết nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi.
"Cho nên, cuối cùng hoàng đế ra tay trừng phạt, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta?"
Tống Sơn lắc đầu:
"Khi Hoàng đế ra ngoài cung săn bắn, ta đã b.ắ.n một mũi tên khiến ngựa của Hàn Sung giật mình."
"Khiến hắn ta ngã ngựa, làm rơi cây quạt xếp mà Tuyên vương tặng cho hắn."
"Hoàng đế cầm quạt lên quan sát thật kỹ, có lẽ đã đoán được đó là chữ của ai."
"Ngay ngày hôm sau, Hàn Sung đột nhiên qua đời vì bạo bệnh."
"Ta nghĩ, có lẽ đó là Tuyên vương bảo vệ chính mình nên đã ra tay. Chỉ có người c.h.ế.t mới không bao giờ bán đứng hắn."
23.
Hóa ra, Hàn Sung c.h.ế.t vì bị lý do chó cắn chó. Hơn nữa, còn để hai con ch.ó kia hiện nguyên hình.
"Giết người mà không để lại dấu vết, thủ đoạn quả là tài tình." Ta lẩm bẩm.
"Vậy nên! Xuân Nương!" Tống Sơn đột nhiên nâng cao giọng.
"Sau này, không được phép làm chuyện gì nguy hiểm một mình."
"Ngươi có thể chạy, có thể trốn, nhưng tuyệt đối không nên tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm!"
"Vậy nếu ta không thành công diệt trừ Hàn Sung thì sao? Ta sợ hắn chưa chết, ta sẽ phát điên trước mất..."
Ta quay mặt qua chỗ khác:
"Hàn Sung chưa chết, đương nhiên phải tiếp tục g.i.ế.c chứ, ngươi lo cái gì?"
Hắn lạnh mặt:
"Xuân Nương, rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không?"
Ta hiểu. Ngươi đang quan tâm ta. Ta biết cẩn thận vẫn luôn có thể bảo toàn mạng sống tốt hơn. Nhưng ta cũng không thể không ra tay khi cần thiết. Ta hỏi Tống Sơn:
"Ta đã cho ngươi biết rõ kết cục của ngươi rồi, sao ngươi vẫn liều mạng trong triều đình?"
"Nếu ngươi từ quan, tránh xa tranh chấp, tương lai sao có thể rơi vào kết cục như vậy được?"
Tống Sơn không nói gì. Ta biết, hắn cũng đã hiểu ý ta. Biết rõ không thể nhưng vẫn làm. Chúng ta đều như nhau. Hắn có tín ngưỡng xây dựng một thời đại thịnh thế thái bình. Còn ta, ta cũng có niềm tin của riêng mình. Ta cũng không sợ hy sinh mạng sống này, để bảo vệ những người thật lòng đối đãi với ta trong Xuân Sơn Lâu.