75.
Ta đang phân vân không biết hôm nay có nên mở cửa sổ không. Nếu Tống Sơn biết được ngày mai ta sẽ rơi vào tay Tuyên Vương, ta sợ hắn sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch.
Ta lê bước quay lại sương phòng. Cảnh tượng trước mắt khiến ta giật mình. Phía sau lưng ta lạnh buốt nhưng trong lòng lại cuộn trào nóng ấm, ký ức về miền Giang Nam ẩm ướt chợt ùa về.
Khánh Ninh năm thứ ba mươi bảy. Ta cầm số tiền bán thân để chôn cất cha mà ta đã lừa được từ Tống Sơn, lang thang đi đến Giang Nam.
Trên đường, ta gặp được một người. Hắn dạy ta võ công, dạy ta sử dụng độc và cả thuật dịch dung. Hắn nói, ta sinh ra là để làm những việc này. Hắn lo lắng sau khi c.h.ế.t đi sẽ không ai có thể truyền lại những kỹ năng này nên đã truyền cho ta trước. Nhưng điều quan trọng hơn là, ta đã cứu mạng hắn.
Năm đó, khi ta phát hiện ra hắn, hắn gần như không còn hình dạng con người, toàn thân đầy rẫy thương tích. Hắn nói, hắn đã liều mạng bò ra từ nấm mồ.
Ta tin những lời này là thật.
Ta đưa hắn đến y quán. Căn bệnh của hắn khó chữa, thuốc lại rất đắt tiền. Ta chỉ còn cách lấy hết số bạc lừa được từ Tống Sơn, đưa toàn bộ cho y quán. Nhìn thấy cơ thể không còn chỗ nào lành lặn của hắn, dần dần đã có chút dáng vẻ của con người.
Hắn không chịu nói tên mình. Hắn chỉ nói, coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ. Nhưng sao có thể coi như chưa gặp gỡ được? Chính vì hắn dạy ta võ công, ta mới có thể lưu lạc khắp nơi mà không còn bị ai bắt nạt, không phải nhìn sắc mặt của người khác.
Ta muốn gọi hắn là sư phụ nhưng hắn không cho phép.
Khi chúng ta chia ly, hắn thở một hơi thật dài. Hắn nói, hắn không có nhiều tiền để trả lại ta. Ta cười an ủi hắn:
"Không sao. Dù sao số tiền này nằm trong tay ta, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch thôi."
"Những món ăn Giang Nam như sườn tẩm mật, vịt quay, bánh gạo hoa quế, cá chua ngọt. Những thứ đó nào có quan trọng bằng mạng sống của người."
Ta kéo suy nghĩ trở lại, nhìn về phía trước.
Trên bàn hoa lê bát giác có bày bốn món ăn. Sườn tẩm mật, vịt quay, bánh gạo hoa quế, cá chua ngọt. Cùng một túi tiền căng phồng. Lời của Ngưu Tam còn văng vẳng bên tai ta.
"Ta đã đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi."
Trong lòng ta nôn nóng.
Sư phụ, người ở ngay dưới mí mắt ta vậy mà lại giấu kín trong khoảng thời gian lâu đến vậy?
Hôm nay, rốt cuộc là người muốn làm gì đây?
76.
Ta thay bộ y phục dạ hành, đi về hướng mà Tuyên Vương đã rời đi.
Ta biết, sự ra đi của sư phụ ngày hôm nay chắc chắn có liên quan đến Tuyên Vương. Quả đúng như dự đoán, phía trước đã xảy ra hỗn loạn.
Sư phụ đã tháo bỏ vẻ ngoài khi dịch dung, người không còn là Ngưu Tam nữa mà giờ đây đang chiến đấu ác liệt với một đám người. Cánh tay Tuyên Vương dính đầy máu, không còn vẻ yếu đuối thường ngày, hắn gào thét muốn g.i.ế.c kẻ ám sát trước mặt ngay lập tức.
Ta phải giúp sư phụ thôi.
Trước đây khi đối phó với Thương Sóc, ta đã tìm thấy một loại thuốc bột trên người hắn. Trần Minh nói đây là thuốc nổ đặc biệt của Bắc Lương. Mặc dù không đủ sức g.i.ế.c người nhưng sẽ tạo ra một làn khói dày đặc khiến kẻ thù không thể mở mắt.
Hôm nay, sự việc thích khách đến ám sát này cứ để người Bắc Lương gánh tội đi.
Ta mạnh tay rắc thuốc bột về phía Tuyên Vương và đám hộ vệ của hắn, một làn khói dày đặc bốc lên, mọi người đua nhau chạy tán loạn. Ta lợi dụng lúc hỗn loạn mà kéo sư phụ ra khỏi đám đông.
77.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/21.html.]
Đường phố đã bị phong tỏa.
Sư phụ bị thương.
Ta chỉ có thể dẫn hắn quay lại Xuân Sơn Lâu. Ta phải băng bó vết thương cho hắn nhưng hắn không cho, tức giận hỏi ta vì sao lại cản hắn.
Ta hiểu, hắn vốn có thể ra tay ngay tại Xuân Sơn Lâu, như vậy sẽ càng dễ dàng hành thích hơn. Nhưng hắn sợ liên lụy đến Xuân Sơn Lâu nên đã bỏ đi lớp hóa trang Ngưu Tam, mạo hiểm hành động trên đường Tuyên Vương trở về.
Bốn món ăn đó vừa là để trả ơn ta, vừa là lời nhắc nhở năm xưa, nói với ta rằng đừng tìm hắn nữa. Nhưng lần này, không thể được. Ta đã chẳng còn ký ức gì về cha mẹ. Mấy tháng ở Giang Nam, dù vẻ mặt sư phụ lạnh như sương giá nhưng lại khiến ta cảm nhận được tình thương đã rất lâu rồi mới có được.
Ta nghiêm túc nói với hắn: "Sư phụ, Tuyên Vương cũng là kẻ thù của ta. Chúng ta cùng trả thù."
Hắn không ngạc nhiên, chỉ thở một hơi thật sâu. Hắn cũng đã nghe lén được chuyện Tuyên Vương sẽ đưa ta đi vào ngày mai. Đó không chỉ là trả thù mà còn vì ta nữa. Vì vậy đêm nay hắn nhất định phải hành động.
Điều ta thắc mắc là vừa rồi Tuyên Vương đã ra lệnh cho thủ hạ phải g.i.ế.c hắn ngay lập tức, thậm chí không cần giữ lại mạng sống để tra hỏi xem nguyên nhân và đồng bọn phía sau là ai?
Có vẻ như Tuyên Vương đã biết sư phụ là ai rồi. Ta hỏi sư phụ, rốt cuộc địa vị của người là gì? Vả lại, giữa người và Tuyên Vương có thù oán như thế nào?
78.
Tống Sơn, Tống Sơn, mau về nhà!
Nhanh lên, về nhà đi thôi!
Ta mở cửa sổ, đi vào phòng của Tống Sơn. Phòng hắn sáng đèn nhưng không một bóng người. Ta không biết lối thông này có thể đợi hắn trở về hay không. Dù sao thì Tuyên Vương cũng đang phái người truy bắt thích khách, chẳng bao lâu nữa sẽ có quan sai đến tận cửa.
Đột nhiên, có người đá mạnh vào cửa của ta. Trước mắt ta tối sầm, lối thông lập tức biến mất. Tuyên Vương ra lệnh, cả thành phải lùng bắt thích khách. Những người tìm kiếm đã đến tận Xuân Sơn Lâu.
Trong mọi ngóc ngách, bất kỳ nơi nào có thể ẩn nấp, đều phải lục soát cho bằng được. Bất kể nam hay nữ, chỉ cần là người trưởng thành đều phải cởi đồ kiểm tra.
Ai có vết thương mới, đều phải lập tức bắt đi. Cuối cùng cọn chúng đã tìm được sư phụ. Tay chân sư phụ bị khóa vào xiềng xích, một đám người lôi hắn đi trong bóng đêm mịt mờ.
Xuân Sơn Lâu, nơi ẩn chứa thích khách cũng đã bị phong tỏa. Mọi người đều phải chịu thẩm vấn. Ta bị cách ly trong phòng của mình. Có vài người canh giữ cửa sổ và cửa ra vào, bọn họ cảnh cáo ta không được hành động liều lĩnh.
Ta không động đậy. Nhưng ta đâu có phạm pháp, ăn cơm còn không được sao?
Bốn món ăn của sư phụ vẫn còn ở trên bàn. Ta xé một chiếc đùi vịt quay, ăn một cách ngon lành. Ta còn phải ăn thật chậm, thưởng thức từng món một. Ta phải nhớ kĩ những hương vị này. Bởi vì sau này, rất có thể sẽ không bao giờ được ăn lại nữa.