NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

55.

 

Ba ngày sau, ta dậy sớm đứng chờ ngoài cửa Xuân Sơn Lâu.

Ta nói, người gảy đàn là bậc đại sư, không thích nơi đông đúc. Thương Sóc quả nhiên xứng danh đệ nhất dũng sĩ Bắc Lương, đến một mình như đã hẹn. Ta dẫn hắn vào nội viện, an toạ bên một chiếc bàn, đối diện không xa là một đình bát giác. Thương Sóc liếc về phía đình, hừ lạnh một tiếng:

"Vì sao lại là một hòa thượng?"

Ta mỉm cười đáp: "Đại sư Tịnh An, tiếng đàn tuyệt diệu. Khúc nhạc ngài muốn, người kia nhất định có thể tấu được."

Tịnh An vừa trông thấy chúng ta, thần sắc bỗng kinh ngạc. Cũng khó trách. Hắn là do ta nhờ người lừa tới, tuyệt đối không ngờ sẽ gặp ta cùng Thương Sóc ở nơi đây. Thương Sóc lấy một quyển da dê trong ngực, ném về phía đình bát giác, ra lệnh cho Tịnh An:

"Đây là phổ khúc, dựa theo đó mà gảy."

Xem ra Thương Sóc cũng đã sự có chuẩn bị. Hắn không tin chúng ta không biết đàn. Cũng không cho phép chúng ta không biết đàn. Tịnh An không nhặt cuốn da dê ấy lên mà chỉ ung dung gảy dây đàn, như thể mọi người trước mặt đều không tồn tại.

Ta cảm nhận được sát khí trong mắt Thương Sóc đang dần dần lan tỏa. Hắn nghiêng mặt nhìn ta, ánh mắt dưới bóng trăng chứa đầy giận dữ:

"Chính ngươi nói hôm nay mời ta tới nghe nhạc khúc. Nếu dám đùa giỡn ta, ta sẽ khiến cả Xuân Sơn Lâu của ngươi biến mất sạch sẽ không còn một dấu vết."

Ta không ưa bị người uy hiếp, liền lạnh nhạt đáp:

"Dẫu sao cũng là trên đất của ta, dưới chân Thiên tử, nếu ngươi g.i.ế.c người bừa bãi, e là cũng khó thoát thân đấy."

Thương Sóc bỗng bật cười ha hả: "Nước các ngươi, ngay cả Hoàng đế tương lai cũng phải nghe theo ta. Ta g.i.ế.c vài người, còn phải sợ nữa sao?"

"Tuyên Vương?" Ta liếc nhìn Tịnh An đang ngồi trên đình. Hắn vẫn làm như chẳng hề nghe thấy, chỉ một mình tấu nhạc khúc không ngừng.

Ta thấy sát khí trong mắt Thương Sóc đã ngưng kết, vội vươn tay giữ chặt chuôi đao của hắn:

"Thương Sóc Tướng quân là sứ thần Bắc Lương, nếu chỉ vì một khúc nhạc mà gây ra mạng, e là không ổn đâu."

Thương Sóc đã bị chọc giận đến cực điểm, lập tức vươn tay bóp lấy cổ ta, nhấc bổng ta khỏi mặt đất khiến ta không sao hô hấp. Hắn gầm lên, lửa giận không sao kìm nén.

"Ngươi đã biết ta là ai mà còn dám dẫn một tên hòa thượng thối tha này đến sỉ nhục ta?"

Ta vùng vẫy, liếc thấy mấy bóng người thấp thoáng dưới mái hiên, chỉ chực lao ra. Ta cố hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại. Cuối cùng, Tịnh An rời tay khỏi dây đàn:

"Ta đàn, hãy buông nữ thí chủ ra."

56.

Ta từ trên không rơi xuống, ôm lấy n.g.ự.c thở dốc không ngừng. Ngẩng đầu liền trông thấy Tịnh An đang cúi người nhặt bản phổ cầm lên. Hắn đặt hai tay lên dây đàn, nhẹ nhàng gảy một nhạc khúc với âm điệu u sầu lặng lẽ vang lên.

Thương Sóc nghe được một lúc, xác định hắn không đàn sai, lúc này mới hài lòng ngồi xuống, cười lạnh đầy khinh miệt:

“Người nước Ninh các ngươi đều là một lũ xương mềm, sớm muộn cũng sẽ trở thành nô lệ của chúng ta!”

Đầu ngón tay Tịnh An lướt nhẹ, khúc dân ca Bắc Lương vang vọng trong sân viện tối đen như mực. Âm điệu thê lương lạnh lẽo khiến người ta không khỏi sinh lòng cảm hoài. Nhưng chẳng bao lâu, tiếng đàn bỗng thay đổi. Tịnh An bất ngờ vung tay quét ngang qua mặt đàn.

Mười ngón dồn lực, âm thanh vang dội như tiếng trống trận xuyên phá bầu trời, vạn mã ngàn quân như đang xông tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/16.html.]

Khoé mắt ta ươn ướt. Đó là “Đại phong nhập trận khúc”.

Ta từng nghe Tống Sơn đàn qua, cũng từng nghe trong Vân Trung Quan. Tướng sĩ nước Ninh, không ai là không thuộc lòng. Gió lớn thổi qua Vân Trung quan, chắc chắn khiến quân Bắc Lương kinh hồn bạt vía.

Đồng tử Thương Sóc lập tức bốc cháy, hắn rút đao xông lên, một nhát bổ đôi cây đàn. Tịnh An nâng cây đàn vỡ vụn, đối đầu cùng Thương Sóc ngay giữa sân đình. Hai bên va chạm, tia lửa b.ắ.n tung toé.

Trong mắt Tịnh An vừa ứa lệ, vừa cuộn trào sấm chớp mưa rền.

“Giữ lại mạng sống của hắn!” Ta hét lên.

Một đám người đằng đằng sát khí xông lên, dũng mãnh không sợ chết. Chớp mắt đã ép Thương Sóc ngã rạp xuống đất. Cổ hắn chỉ cách lưỡi đao của Trần Minh nửa ngón tay. Ta bước đến bên cạnh Thương Sóc, ra lệnh:

“Nói! Sự thật về cái c.h.ế.t của Tống Sơn, rốt cuộc là gì?”

57.

 

Có lẽ Thương Sóc đã nhận ra Trần Minh, ánh mắt hắn chứa đầy kinh ngạc không thể che giấu.

Vân Trung Thất Vệ từng giao chiến nhiều năm, sao có thể không nhận ra nhau. Nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn. Hắn đưa tay lau vết m.á.u bên môi, bật cười ngạo nghễ:

"Giết sứ thần, các ngươi không sợ Bắc Lương xuất binh trả đũa sao? Ta việc gì phải nói cho các ngươi? Muốn g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c đi!"

Ta rút trâm vàng trên tóc, đặt thẳng lên cổ hắn:

"Ồ? Không nói phải không? Làm sứ thần mà giở trò sàm sỡ dân nữ, cuối cùng bị trâm vàng đ.â.m chết."

"Trò cười lớn như vậy, Bắc Lương còn có mặt mũi báo thù cho ngươi sao? E rằng thế hệ sau của ngươi cũng cảm thấy hổ thẹn nhục nhã suốt đời."

Mắt Thương Sóc như sắp phun ra máu, hắn rít lên:

"Độc phụ!"

"Đừng nói là nhục nhã, dù tộc nhân ta c.h.ế.t sạch, ta cũng không để ngươi điều khiển!"

Vừa dứt lời, hắn liền ngẩng cổ lao thẳng vào mũi đao của Trần Minh.

Trần Minh nhanh tay thu đao, trở tay tát thẳng vào mặt hắn một cái:

"Giữ mồm miệng cho sạch sẽ! Dám vô lễ với phu nhân của bọn ta!"

"Phu nhân? Ngươi là phu nhân của Tống Sơn?"

Ánh mắt Thương Sóc đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại nơi ngón tay ta:

"Chiếc nhẫn của Tống Sơn... ở trong tay ngươi. Vậy thì ngươi thật sự là phu nhân của Tống Sơn?"

Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài:

"Nếu đã như vậy... ta có thể nói cho ngươi biết. Bởi vì Tống Sơn... là người mà ta kính nể."

Bạn cần đăng nhập để bình luận