NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

 

Ánh mắt Tống Sơn tĩnh lặng như suối sâu, chợt khẽ loé lên một tia sáng.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Tống mỗ tất sẽ...”

Ta ngắt lời hắn: “Sau khi chuyện thành, ngươi phải bảo đảm cho ta một đời phú quý.”

Ta không thích làm việc tốt không công. Lại càng không thích người tốt bị hàm oan rồi đoản mệnh c.h.ế.t sớm.

Giờ lành hôm nay cũng sắp trôi qua. Ta vươn vai, chuẩn bị hồi phủ.

Tống Sơn gọi với theo: “Ngày mai là Trung thu, ngươi có hẹn không?”

“Có chứ, Trung thu ta phải tiếp khách.”

Chỉ thấy sắc mặt hắn chợt trầm xuống. Có lẽ là do lối thông sắp biến mất. Vừa chớp mắt một cái, ta đã về đến sương phòng của mình. Tú bà đang đứng bên ngoài, ra sức đập cửa.

“Xuân Nương, Xuân Nương, mau mở cửa! Khách đợi không nổi rồi!”

Xuân Nương.

Cái tên này, cũng không tệ.

Ta từ nhỏ đến lớn chẳng có nổi một cái tên. Cứ ngỡ “con nha đầu thối” chính là tên của mình. Năm ta năm tuổi, trong nhà có thêm đệ đệ. Cha mẹ đưa ta vào trong thành. Nhân lúc đông người, họ buông tay đang nắm lấy ta.

Thật ra ta biết đường về nhà. Nhưng đã là người họ không cần đến nữa, ta có quay về cũng có ích gì đâu.

Khi trước Tống Sơn hỏi: “Xin hỏi cô nương danh xưng là gì?”

Ta nghĩ, “con nha đầu thối” nghe chẳng thơm chút nào.

Thế là thuận miệng nói ra: “Xuân Nương.”

Đó là cái tên do tú bà đặt cho ta.

“Đúng là hạt giống tốt để làm hoa khôi, sau này ngươi cứ gọi là Xuân Nương đi.”

Ta bước ra cửa, mở then chốt.

Trong lòng buồn bực.

Chưa đến Trung thu mà, sao đã phải tiếp khách trước rồi?

4.

Lần tái ngộ với Tống Sơn, đã là mấy ngày sau đó. Mấy hôm nay ta đều mở cửa sổ, nhưng vẫn chẳng thấy lối thông xuất hiện. Mãi đến hôm nay, khi ta đang mệt lử, rã rời nằm sấp trên giường thì giọng của Tống Sơn chợt vang lên từ phía sau.

“Mấy ngày không gặp, trông ngươi có vẻ mệt mỏi?”

“Phải đó, mệt muốn c.h.ế.t luôn! Khách tới quá đông!”

Ta uể oải ngồi dậy từ trên giường. Tống Sơn lập tức cau mày, ánh mắt sắc như dao:

“Khách?”

“Ngươi chưa chuộc thân sao?”

Giọng hắn hôm nay hung dữ hơn mọi khi mấy phần, nghiêm khắc đến nỗi ta không dám thở mạnh, chỉ vô thức ôm lấy một cái gối đầu.Trong lòng thầm nghĩ, Tống đại nhân, nếu ngày thường ngươi cũng nói chuyện với dân chúng thế này...

Thì có lẽ ngươi thật sự... cũng chẳng oan uổng lắm đâu.

Ta dè dặt gật đầu với hắn:

“Chuộc rồi, chuộc rồi. Sau này ta không cần tiếp khách nữa.”

“Hửm. Chuộc như thế nào?”

Thấy sắc mặt hắn dịu xuống, ta liền hắng giọng. Nói đến chuyện chuộc thân này đúng là quanh co lắt léo. Một vị đại gia lắm tiền nhiều của còn chưa chờ đến Trung thu đã để mắt tới ta.

Vài thỏi vàng lớn đưa tới tay, tú bà như điên như cuồng gõ cửa. Lôi cái tên béo như đầu heo ấy nhét vào trong phòng ta. Ta nhìn hắn cởi bỏ quần áo của mình, hai cái móng heo vuốt ve bên hông… Nhưng ngay sau đó, hắn liền biến thành một con heo chỉ biết tru lên thảm thiết.

Bởi vì... ta đánh hắn rất dữ.

Trước đây còn từng được cao nhân chỉ điểm. Một chưởng có thể bổ củi, đánh người không đổ m.á.u nhưng nội thương ngũ tạng. Hắn bị ta đánh bỏ chạy, lại dẫn theo cả bọn người kéo tới định "dạy dỗ" ta. Nhưng chẳng bao lâu, bọn chúng đều ôm bụng lăn lộn đầy đất, không ai còn dám động đến ta nữa.

Tống Sơn khẽ ho một tiếng.

“Nếu bọn chúng báo quan, ngươi tính sao?”

Tống đại nhân, ngươi đoán đúng rồi. Quả thật bọn họ đã đi báo quan. Chỉ là khi quan sai đến nơi, ta đã sớm mình đầy thương tích. Máu thấm qua áo, mặt mũi lệ đẫm như hoa lê trong mưa. Quan sai vừa nhìn sang lại phát hiện đám người đi kiện lại không ai sứt mẻ gì.

Thế là chỉ răn dạy bọn họ vài câu: “Nhớ lấy, cô nương ở Xuân Phong Lâu cũng là người.”

Nói rồi quay đầu bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/2.html.]

“Đánh địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm. Tính toán kiểu gì thế? Bị thương ở đâu? Đã bôi thuốc chưa?”

Tống Sơn là bậc quân tử, vốn không giống loại người sẽ động tay động chân. Nhưng lúc này lại thực sự đụng tay đụng chân vén tay áo ta lên xem xét. Ta liền giấu tay ra sau lưng, để sau người.

Thầm nghĩ, không biết vị Trạng Nguyên này thi đậu kiểu gì...

Sao ta lại vì bọn người đó mà đổ m.á.u được chứ?

Trên bàn trang điểm có sẵn son phấn, muốn đỏ có đỏ, muốn tím có tím. Lại xuống bếp dọa dẫm đầu bếp Ngưu Tam, đòi ba bát m.á.u heo, lập tức dội lên áo là xong.

Tống Sơn biết ta không bị thương, có lẽ lúc này đang hối hận vì ban nãy đã chưa tìm hiểu kĩ mà đã vội vã ra tay. Thế nên mặt hắn đỏ bừng, lập tức đổi chủ đề.

“Vậy nên, ngươi chuộc thân kiểu đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Ồ.”

Thấy bộ dạng hắn buồn bã mất mát, ta đã sớm nhịn cười đến mức suýt nội thương.

5.

Ta khẽ kéo tay áo hắn.

“Tống Sơn, cảm ơn.”

“Cung không phải ta chuộc thân cho ngươi, cảm ơn gì chứ.”

“Thật sự cảm ơn. Bởi vì… đúng là có người… đã đến chuộc thân cho ta.”

“Khá lắm, may mà không thất hứa!” Khoé môi Tống Sơn nhếch lên một đường cong dịu dàng. Khiến tim người ta chợt khẽ run rẩy.

Ta vẫn nhớ hôm ấy là Trung thu, tú bà rón rén đến tìm ta. Hôm qua ta vừa gây một trận ầm ĩ khiến bà ta như mắc xương trong cổ.

“Nha đầu, miếu nhỏ này của chúng ta không giữ nổi tượng lớn như ngươi.”

“Ngươi đi đi, tiền chuộc thân… ta cũng không đòi nữa.”

“Ta chỉ mong yên ổn làm ăn, tốn tiền coi như trừ đi tai hoạ.”

Nhưng mà ta không muốn đi.

Đã quen ăn nơi này, cũng quen ngủ rồi.

Ta nói:

“Ta không muốn làm cô nương hầu hạ nam nhân. Nhưng làm thủ vệ, giữ cửa trông nhà thì vẫn có thể.”

“Nếu có kẻ đến Xuân Phong Lâu gây chuyện, ta nhất định dẹp yên, thế nào?”

Tú lắc đầu như trống bỏi, mặt mũi chảy xệ như muốn nhỏ cả mấy dòng nước mắt chua xót. Bà ta đang định từ chối thì chợt thấy một tiểu đồng chạy đến báo tin. Nói có người ngoài cửa, chỉ đích danh muốn chuộc thân cho Xuân Nương.

Chuộc thân?

Cho ta ư?

Ta còn nhanh chân hơn cả tú bà, lao vun vút ra cổng lớn.

Người đến chuộc thân cho ta là một vị hòa thượng.

Ngài bảo: ba năm trước có một thí chủ họ Tống, đêm khuya chạy đến chùa Tín Thủ, nguyện bỏ tiền giúp tu sửa miếu thờ. Lại chỉ có một yêu cầu. Chính là: đến Trung thu ba năm sau, đem chiếc rương mà hắn ký gửi, mang đến Xuân Phong Lâu. Mục đích là để chuộc thân cho một cô nương gọi là Xuân Nương.

Hắn yêu cầu tất cả tăng nhân trong chùa phải phát thệ trước mặt Bồ Tát rồi mới yên tâm xuống núi. Chẳng trách mấy hôm liền ta chẳng thấy Tống Sơn đâu. Hẳn là thời gian ấy hắn đã lên núi rồi. Không có ở trong phòng nên không thể mở được lối thông.

Mà lối thông kia chỉ có thể truyền người, không thể mang theo vật cho nên hắn mới nghĩ ra cách này. Ta bật cười trong lòng, tay khẽ vuốt ve chiếc rương bị bụi bặm bao phủ. Tưởng tượng hắn thúc ngựa rời thành, lặng lẽ hành tẩu dưới ánh trăng.

Chỗ rương bị niêm phong có dán hai lá bùa giấy đã ngả vàng. Nét bút cứng cáp mạnh mẽ khiến ta bất giác nhớ đến gương mặt tuấn tú của hắn.

Chỉ tiếc rằng ta không biết chữ.

Ta cẩn thận gỡ giấy niêm phong, mở chiếc rương ra.

Trước mắt thoáng mờ đi.

Không phải màu trắng.

Mà là… vàng.

Bên tai ta tức khắc nổ tung.

Tú bà hô to gọi nhỏ.

“Ối trời ôi! Là vàng đó!

“Ít nhất cũng phải đến vạn lượng!

“Trời đất quỷ thần ơi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận