NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

28.

Trần Minh nói rằng nhiệm vụ của bọn họ là thề sống c.h.ế.t bảo vệ gia đình Tống Sơn.

Ta nói: “Ta không phải là người nhà Tống Sơn...”

Trần Minh nghiêm mặt lại.

“Ngươi phải. Công tử đã từng nói, ngươi là thê tử tương lai của hắn. Vậy nên, ngươi là người nhà của Tống Sơn.”

Hòa thượng quét sân xen vào:

“Không đúng! Công tử không nói là thê tử tương lai. Công tử nói, Xuân Nương chính là thê tử của ngài ấy, bảo chúng ta không được có chút sơ suất nào.”

Ta vẫy tay, muốn nói một chữ “không.” Nhưng bảy người này lại như không thấy gì…

Mặt ta hơi nóng lên, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tống Sơn với nụ cười tinh ranh. Không ngờ hắn nói chùa không linh, thật ra nơi này lại toàn là những giả hòa thượng uống rượu say sưa. Nhưng võ công của họ rất lợi hại, không giống như những thị vệ tầm thường.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Không chịu nổi những câu chất vấn của ta, cuối cùng Trần Minh cũng đành nói ra sự thật.

“Vân Trung Thất Vệ.”

Khi Trần Minh nói chuyện, bộ tăng phục trên người hắn dường như dần biến mất. Hắn vốn nên thuộc về nơi binh đao giáp sắt, nơi tiếng kèn hiệu vang vọng giữa muôn trại quân.

Cái gì?

Ta trợn mắt nhìn, như thể trước mắt là thiên binh thiên tướng. Bảy người hòa thượng này, vậy mà lại chính là Vân Trung Thất Vệ nổi tiếng trong triều?

Vân Trung Thất Vệ, có thể chống lại ngàn quân. Hình ảnh của họ được vẽ trong tranh tết, treo trong nhà để trấn yểm. Việc thu thập đủ bức tranh của Vân Trung Thất Vệ là giấc mơ của bao nhiêu người thời thơ ấu.. Đáng tiếc là ta quá nghèo, chỉ từng thấy qua vài lần trên cửa nhà địa chủ.

Dù bảy vị hòa thượng này không giống chút nào với hình dáng trong tranh, nhưng ta biết họ chính là Vân Trung Thất Vệ thật sự. Sở dĩ, việc Tống Sơn bị kết tội phản quốc một phần là do sự biến mất của Vân Trung Thất Vệ.

Vân Trung Thất Vệ kiêu ngạo, khó thuần phục. Cha của Tống Sơn chinh chiến tứ phương, tự mình dạy dỗ bọn họ thành những tinh binh dũng tướng. Sau khi cha của Tống Sơn qua đời, Vân Trung Thất Vệ vẫn luôn ở bên cạnh Tống Sơn. Nhưng không rõ lý do gì, Vân Trung Thất Vệ lại đột ngột biến mất.

Có tin đồn rằng họ đang chuẩn bị cho cuộc phản loạn của Tống Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/9.html.]

Cũng có người nói, Tống Sơn đã g.i.ế.c Vân Trung Thất Vệ, coi đó là "công trạng" để đầu quân cho Bắc Lương.

Tin đồn vừa ly kỳ vừa nhiều vô số kể. Tuy nhiên, Tống Sơn thà chịu tội hình lăng trì cũng nhất quyết không chịu khai ra nơi ẩn náu của Vân Trung Thất Vệ. Chỉ riêng điều này cũng đủ khiến Hoàng đế phẫn nộ.

Trên thế gian này, không một ai lớn hơn vua. Tống Sơn, ngươi còn muốn nuôi tư binh sao?

30.

Ánh mắt của ta dán chặt vào Trần Minh:

“Khi Tống Sơn bị hành hình, các ngươi ở đâu?”

Trên gương mặt sắc bén của Trần Minh thoáng hiện nỗi bi thương:

“Từ Khánh Ninh năm thứ ba mươi sáu, công tử đã ra lệnh cho chúng ta canh giữ ở đây. Cho dù hắn có bị hạch tội chịu án tử, chúng ta cũng không được phép đến cứu.”

Khánh Ninh năm thứ ba mươi sáu?

Lúc đó Tống Sơn vẫn chưa thi đỗ công danh, ở nhà chỉ là một kẻ nhàn rỗii, bị tất cả mọi người xa lánh.

“Vì sao hắn lại làm như vậy?” Ta hỏi.

Ánh mắt của Trần Minh nói cho ta biết, nếu không được sự cho phép của Tống Sơn, hắn sẽ không nói.

31.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Phía bên Tống Sơn, nay đã là Khánh Ninh năm thứ ba mươi chín. Cách ngày hắn bị xử tử tại cổng chợ chưa đến một năm nữa. Còn ở nơi này của ta đã bước sang Khánh Ninh năm thứ bốn mươi hai.

Hai năm qua, ta vẫn lặng lẽ cân nhắc, gom góp mọi đầu mối thu thập được. Tội danh phản quốc của Tống Sơn đến nay vẫn như một nút chết, không cách nào cởi bỏ được.

Từ sau khi Tống Sơn không còn nắm binh quyền, quân đội rơi vào tay Tuyên Vương. Thái tử mất sớm, Tuyên Vương trở thành người kế vị duy nhất, việc hắn nắm giữ binh quyền cũng là lẽ thường. Nhưng đến khi người Bắc Lương lại tràn vào như nước vỡ bờ, tướng sĩ dưới trướng Tuyên Vương liên tiếp bại trận, không sao ngăn cản nổi.

Người Bắc Lương cướp của, g.i.ế.c chóc, đốt phá tại Vân Trung Quan, còn mang theo hai mươi vạn đại quân hung mãnh. Chúng không muốn đánh cầm chừng mà nhắm thẳng vào các thành trì màu mỡ, nhằm chiếm giữ cung ứng lương thảo.

Trong lúc nguy cấp, Hoàng đế buộc phải trọng dụng Tống Sơn một lần nữa. hắn lệnh cho Tống Sơn phụ tá Tuyên Vương, cùng xuất chinh đến Vân Trung Quan kháng địch Bắc Lương.

Khi mọi người đều cho rằng đây sẽ là trận chiến gian nan nhất trong lịch sử nước Ninh thì Tuyên Vương lại bất ngờ xoay chuyển cục diện, khiến quân Bắc Lương buộc phải lui binh. Còn Tống Sơn bị cáo buộc bỏ chạy ngay trên chiến trường, sau khi bị bắt thì kết tội phản quốc, bị lăng trì giữa cổng chợ.

Ta không tin đó là chân tướng của lịch sử. Thế nhưng, dù đã dùng mọi cách, ta vẫn không sao truy tìm ra được chân tướng thực sự.

Ta từng khuyên Tống Sơn: “Hay là… đừng ra trận nữa. Chỉ cần không chinh chiến cùng Tuyên Vương, có lẽ sẽ tránh được tai họa phía sau…”

Tống Sơn bật ngón tay gõ trán ta một cái:

“Dù có bị lăng trì một trăm lần, ta cũng phải ra chiến trường, đánh đuổi quân Bắc Lương.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận