NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU
1
Ban ngày ta còn là một kẻ ăn mày dơ bẩn, tối đến đã được tắm rửa sạch sẽ thom tho. Bởi vì ta đã bán chính mình vào chốn thanh lâu.
Tú bà quan sát ta từ trên xuống dưới, nếp nhăn trên trán bung ra tựa hoa nở.
“Năm ngày sau là Tết Trung thu, ngươi đi tiếp khách đi.”
Ta không buồn liếc nhìn nàng.
Tiền bán mình vào túi của ta rồi, còn để cho nàng định đoạt được sao?
Trước mắt chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành. Thứ gì trong sương phòng cũng tốt, chỉ là mùi hương quá mức nồng nàn khiến người ta choáng váng.
Ta khép cửa lại, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ nhỏ chạm trổ hoa văn. Nào ngờ một vầng sáng từ khe cửa tràn vào, từ một đường thẳng nhỏ xíu dần vươn mình tựa như che trời lấp đất.
Bên ngoài cửa sổ của ta, sao lại là một gian phòng quý khí thế này?
Một nam tử đang ngồi ngay ngắn trước án thứ, cúi đầu lau cung. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn của ta nhưng không hề kinh ngạc, ngược lại còn rất giận dữ.
“Ta không cần báo đáp. Là ai dẫn ngươi vào phủ? Hoang đường!”
Lúc này ta mới nhìn rõ gương mặt hắn, quả thực tuấn mỹ vô song.
Hắn là Tống Sơn.
Khoan đã.
Tống Sơn?
Chẳng phải đã bị lăng trì xử trảm vào canh ba trưa nay rồi hay sao?
Hơn nữa ta còn tận mắt chứng kiến nữa mà.
1.
Đầu óc ta chỉ còn lại một mảng sương mờ trắng xoá. Rõ ràng chỉ mở cánh cửa sổ, sao lại giống như xuyên nhầm cửa rồi.
Ta dụi mắt, nhìn về phía giá gỗ cách đó không xa. Trên đó treo một bộ triều phục Trạng Nguyên thêu đầy minh châu. Thì ra bên ngoài cửa sổ của ta thông về ba năm trước……
Năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy.
Trên con phố phồn hoa nhất Kinh Thành, lần đầu tiên ta trông thấy Tống Sơn. Khi ấy hắn mặc bộ trường bào đỏ ấy, rực rỡ vô cùng. Ta chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy.
Phố xá đông đúc, dòng người chen chúc xô đẩy, đua nhau giương ống tay áo vẫy chào, hò reo chúc mừng hắn.
Hắn cưỡi ngựa giữa hoa thơm rực rỡ, hệt như thần linh được dân chúng tôn thờ. Mà khi ấy ta đang cầm tờ giấy trắng ghi dòng chữ “Bán mình mai táng phụ thân”, bị dòng người xô đẩy dạt vào góc tường. Thế nhưng chính ngày hôm ấy, ta nhận được một món bạc lớn.
Ta hiếu kỳ.
Là ai mà lại dễ bị lừa như vậy?
Thế nên ta dứt khoát đi theo người đã đưa bạc, nhìn hắn bước vào phủ Trạng Nguyên. Cuối cùng ta cũng hiểu ra. E là Tống Sơn thực sự nghĩ rằng ta bán mình vào phủ, lấy thân báo đáp.
Chẳng phải vẫn thường nói người thông tuệ nhất thiên hạ mớ có thể thi đỗ Trạng Nguyên sao? Nhưng theo ta thấy, hắn khá dễ bị lừa.
Từ nhỏ ta đã không có chốn quay về, lấy đâu ra phụ thân để mà mai táng? Chẳng qua là đi khắp hang cùng ngõ hẻm lừa được đồng nào hay đồng nấy.
Thấy ta chẳng hé nửa lời. Tống Sơn muốn mở cửa đuổi ta đi. Nhưng chân hắn bỗng khựng lại giữa chừng.
“Bên ngoài cửa sổ này, là gì vậy?”
Ta bước nhanh tới bên cạnh hắn, nương theo ánh mắt của hắn mà nhìn qua. Ngoài cửa sổ của hắn, lại thông đến ba năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/1.html.]
Xuân Phong lâu, sương phòng của ta…
Mồng mười tháng tám, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, ấy là ngày hắn c-h-ế-t.
2.
Đã nhiều ngày trôi qua, ta với hắn cứ qua qua lại lại cánh cửa kia. Rốt cuộc cũng hiểu rõ quy luật của lối thông ấy. Mỗi ngày chỉ có một canh giờ, khi hai ta cùng mở cửa sổ, lối thông mới hiện lên.
Ta có thể bước vào phòng hắn, hắn cũng có thể đến sương phòng của ta. Nhưng cả hai đều không thể rời khỏi phòng, bước ra thế giới bên ngoài của đối phương. Khi lối thông biến mất, ta và hắn lại trở về thời không của mình.
Nếu có người thứ ba xuất hiện, lối thông sẽ không hiện ra hoặc lập tức tan biến.
Ta cảm thấy... chuyện này có chút giống thăm người trong ngục vậy.
Tống Sơn hỏi ta, ba năm sau nước Ninh có dáng vẻ như thế nào.
Ta khuyên hắn: Con người ấy à, vẫn nên nghĩ đến bản thân mình trước đã.
“Tống Sơn, ba năm sau, ngươi c.h.ế.t rất thảm.”
“Vào Khánh Ninh năm thứ bốn mươi, ngày mùng mười tháng Tám.”
“Chết ở cổng chợ, bị lăng trì.”
Ánh mắt hắn lướt qua một tia kinh ngạc nhưng chẳng chút hoảng loạn.
“Ồ? Vì sao mà chết?”
Vì sao mà chết?
Nói ra thì tội trạng nhiều không kể xiết. Ta đếm từng ngón tay, kể lại hết những điều ta nghe được ở pháp trường và trong Xuân Phong Lâu cho hắn nghe.
“Ngươi bụng dạ rỗng tuếch, vậy mà lại đỗ tân khoa trạng nguyên.”
“Tham ô phóng túng, ức h.i.ế.p dân lành.”
“Nhưng mấy việc ấy cũng chưa tính là chuyện gì lớn. Ngươi bị lăng trì là vì tội phản quốc.”
Tống Sơn bật cười thành tiếng.
“Phản quốc? Chẳng lẽ... ta đầu hàng Bắc Lương?”
Ta gật đầu.
Tội trạng được đọc ở pháp trường chính là như vậy. Tống Sơn không nói gì thêm, chỉ trầm mặc suy tư. Vẻ mặt bình tĩnh vững vàng như núi ấy giống hệt khi ta thấy hắn ở cổng chợ năm xưa.
Đao lăng trì rạch qua da thịt hắn, mỗi nhát là một dòng m.á.u chảy ra. Có người hốt hoảng la lên, có người che mắt không dám nhìn. Chỉ có hắn là không kêu rên lấy một tiếng. Giống như một khối ngọc sắp vỡ chỉ lặng lẽ rỉ m.á.u mà thôi.
Ta cố gắng xóa đi hình ảnh Tống Sơn bị hành hình trong đầu. Sự trong sáng và thản nhiên giữa đầu lông mày hắn khiến ta nảy ra một ý niệm mãnh liệt.
“Tống Sơn, ta có thể giúp ngươi.”
“Ngươi?”
“Phải. Có thể cứu mạng ngươi.”
Lần này, ta không định lừa gạt hắn.