Tôi sợ đến mức co rụt cổ lại.
Anh ấy sầm mặt, quăng đồ xuống đất, nhưng động tác đóng cửa lại rất nhẹ.
“Chồng ơi.”
Tôi lao ra ngoài.
Cửa đã bị khóa lại, tôi chỉ có thể nhìn anh qua lỗ mắt mèo – anh đang quay lưng về phía cửa.
Hai con tang thi lao tới.
Anh xách rìu lên, một phát một con, dứt khoát và tàn bạo.
“Chồng ơi, em nhớ anh lắm.”
Tôi mím môi, mũi cay xè, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tấm lưng anh cứng đờ, rất lâu không quay lại, chỉ siết chặt cây rìu trong tay.
Anh vẫn không chịu gặp tôi.
Tôi cảm giác chắc là anh sợ mình mất kiểm soát mà làm tổn thương tôi.
Thế giới bên ngoài toàn là cảnh người ăn người.
Những ngày đầu tận thế, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng người la hét.
Giờ gần như không còn nữa.
Chỉ còn tiếng gầm gừ trầm thấp của tang thi, cùng với âm thanh răng rắc khi chúng cắn xé xương thịt.
Điện cũng sớm cúp rồi.
Trà Đá Dịch Quán
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-7.html.]
Đến ngày thứ tám, trong vòi nước ngay cả nước đỏ như m.á.u cũng không còn chảy ra nữa.
Mặc dù vậy, Mặc Ngôn vẫn không ngừng mang đồ về nhà – đủ thứ đồ ăn thức dùng, phòng khách sớm đã bị chất đầy.
Anh vẫn trông chừng ngay cửa.
Tang thi trong hành lang đều bị anh dọn sạch. Dù tôi có nói gì ngoài cửa, cũng chẳng có con nào lao tới nữa, yên ắng đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Chồng ơi, mất điện rồi, mấy miếng thịt anh mang về đều thối hết rồi.”
Tôi nằm rạp lên cửa nói chuyện với anh.
Mặc Ngôn không quay đầu cũng không trả lời. Từ lúc biến thành tang thi, anh không nói chuyện nữa, chắc là đã mất khả năng ngôn ngữ. Nhưng tôi biết anh vẫn hiểu tôi nói gì.
Ngày thứ mười lăm sau tận thế.
Cả căn chung cư này đã được Mặc Ngôn dọn sạch tang thi, đến cả xác chết, đầu bị đập nát cũng không còn.
Vậy mà anh vẫn không chịu gặp tôi, chỉ biết len lén nhét đồ vào nhà, rồi trốn bên ngoài.
Tôi có thể để anh tiếp tục như vậy được sao?
Tang thi cũng không còn nữa rồi, chúng ta sống yên ổn qua ngày được không?
Rạng sáng hôm đó,
Tôi trốn sau cửa, nhìn chốt khóa từ từ xoay nhẹ.
Một bàn tay trắng bệch duỗi vào.
Tôi lập tức nắm lấy: “Hẹ hẹ, lần này xem em có bắt được anh không.”
---