Người bảo hộ xác sống

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xác sống quanh biệt thự đều bị Mặc Ngôn c.h.é.m sạch, xác cũng bị dọn đi.

Tôi đã có thể ra ngoài dạo.

Mặc Ngôn đi theo bên cạnh, tay còn xách rìu, dắt tôi như dắt chó.

Đây là khu biệt thự, khác với khu nhà ổ chuột trước kia, người rất ít.

Mặc Ngôn cũng đã dọn dẹp không ít, nên xung quanh chẳng thấy xác chết, không khí cũng không còn mùi hôi thối như trước.

“Chồng à.”

Tôi chủ động nắm tay Mặc Ngôn: “Anh giỏi quá đi, mấy con xác sống đó đánh không lại anh, anh đúng là vương giả của xác sống rồi.”

Anh ấy liếc tôi một cái.

Tôi cười nịnh, ôm lấy cánh tay anh ấy: “Em là con người yếu đuối bé nhỏ, nhất định phải ôm chặt đùi anh mới sống nổi.”

Anh ấy mặt không cảm xúc, mặc tôi bám chặt như con gấu túi.

Biến thành xác sống rồi, Mặc Ngôn càng lạnh lùng ngầu lòi, tám trăm năm không nói một câu, đa phần là cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí cố tình tránh xa tôi.

Tôi không để anh ấy như vậy, anh ấy lùi một bước, tôi tiến hai bước, đến khi nào leo lên người anh ấy thì thôi. Mỗi lần như vậy, anh ấy đều hiện vẻ bất đắc dĩ.

“Chồng à, thật ra cuộc sống thế này cũng khá tự do tự tại đó chứ.”

Tôi theo Mặc Ngôn vào siêu thị “mua hàng 0 đồng”, đẩy xe mua hàng đầy ắp ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-14.html.]

“Là người sống hả?”

“Vẫn còn người sống kìa!”

Vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng gọi đầy bất ngờ, là một cô gái, còn hét rất to, đầy vui mừng, chẳng sợ xác sống cắn mình gì cả.

Tôi quay đầu nhìn, liền hiểu vì sao cô ấy không sợ xác sống — xung quanh toàn là lính, còn có súng, mà cô ấy cũng mặc quân phục, trông oai phong mạnh mẽ, khiến người ta rất có cảm giác an toàn.

Nhưng ngay giây sau, hàng loạt nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào Mặc Ngôn.

“Các người định làm gì?”

Tôi gần như theo phản xạ đứng chắn trước mặt Mặc Ngôn, còn dang hai tay ra, như con mèo bị dựng lông, giận dữ nhìn họ.

“Cô bé, đằng sau cô hình như là xác sống, mau tránh ra.”

Một chú bác lớn tiếng gọi tôi.

Cô gái vừa nãy cũng hét lên với tôi: “Cô mau tránh ra đi!”

Trà Đá Dịch Quán

Trong mắt con người, xác sống không xứng tồn tại trên đời này, phải bị b.ắ.n vào đầu, rồi mang xác đi thiêu.

“Em không tránh, xác sống thì sao? Là xác sống thì đáng bị s.ú.n.g chĩa vào à? Mấy người như vậy là phân biệt chủng loài, sai trái đấy.”

Tôi nói rất lý lẽ, nhưng nước mắt lại lập tức dâng lên.

Thật ra tôi rất sợ, nhiều người thế này, tôi không đánh lại, nếu họ muốn cướp Mặc Ngôn đi, hoặc không nói không rằng mà b.ắ.n anh ấy thì sao?

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận