Người bảo hộ xác sống

Chương 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đúng đúng đúng, anh ấy là chồng tôi, anh ấy không thích nơi đông người nên tôi đến thay ảnh đăng ký."

Tôi cười tươi như hoa, không giấu nổi vẻ tự hào và đắc ý. Người đàn ông của tôi c.h.é.m xác sống đỉnh khỏi bàn, một rìu một con, đúng chuẩn chiến thần.

"Ơ là cô à, tôi là Mặc Tử, mình từng gặp rồi đấy."

Là cô gái lần trước.

Cô ấy là nhân viên phụ trách duy trì trật tự, thấy tôi liền ngạc nhiên đầy vui mừng.

"Chào chị, em là Tiểu Y."

Thật ra vẫn hơi chột dạ, sợ người ta phát hiện Mặc Ngôn là xác sống.

Nhưng ánh mắt cô ấy không có gì bất thường.

Nụ cười vẫn tươi rói, còn chủ động bắt tay tôi.

Bác gái bên cạnh thì nhiệt tình lắm, kéo giọng nói với Mặc Tử: "Chồng cô ấy lợi hại lắm, khu này ít xác sống như vậy đều là do anh ấy g.i.ế.c hết, ngay cả mạng già này của tôi cũng là anh ấy cứu đó."

"Ồ, vậy sao?"

Mặc Tử cười nhìn tôi.

Lúc này mặt tôi đỏ lên, càng thêm chột dạ: "Em không có mặt lúc đó, chắc chỉ là tình cờ thôi ạ."

Thật sự, giờ không thể khoác lác được.

Nhỡ người ta đòi gặp Mặc Ngôn thì sao? Hoặc cần tuyển người đi g.i.ế.c xác sống thì càng phiền. Dù sao Mặc Ngôn cũng không thể để người khác nhìn thấy.

"Sao mà tình cờ được, cô bé này khiêm tốn ghê, trước kia tụi tôi sống ở khu Phong Kiều, xác sống nhiều kinh khủng, không ai dám ra đường, đến cả tiếng động cũng không dám phát. Nhờ chồng cô ấy mỗi ngày đều đi g.i.ế.c xác sống, đặc biệt là ban đêm, còn từng nhà từng nhà phát nước phát đồ ăn nữa. Không phải tình cờ mà là anh hùng đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-19.html.]

"Đúng rồi, cả nhà ba người chúng tôi đều nhờ anh ấy cứu đấy."

"Nhà tôi cũng vậy, nếu không chắc bị xác sống cắn c.h.ế.t rồi, không thì cũng c.h.ế.t đói."

"Phải đó, nếu không có đồ ăn do anh ấy đưa, bọn tôi sớm đã thành xác khô, chưa kể sau này anh ấy còn dọn sạch xác sống cho."

Mọi người tranh nhau nói, ai nấy đều phấn khích.

Tôi mới biết Mặc Ngôn đã làm nhiều như vậy.

Mặc Tử cười hỏi tôi: "Có dịp nào đi ăn với cô và chồng cô nhé?"

"Không không không."

Tôi sợ đến vội vàng xua tay: "Chồng em không thích tiếp xúc với người khác."

Anh ấy còn muốn cắn cả em, huống hồ là đám đông thế kia. Trong mắt anh ấy toàn là sơn hào hải vị cả.

"Vậy cũng được, cô điền thông tin rồi để lại số điện thoại nhé. Bọn tôi đã liên lạc với cơ quan chức năng để khôi phục điện và thông tin liên lạc, tin là sắp tới sẽ sớm bình thường lại."

Trà Đá Dịch Quán

Lời Mặc Tử nói khiến mọi người vô cùng phấn chấn, nhân loại đúng là đang phản công mạnh mẽ.

Tôi về đến nhà liền khóa chặt cửa.

Rèm cửa nhà tôi vẫn chưa kéo ra, cũng may là biệt thự độc lập. Tôi đang suy nghĩ có nên dắt Mặc Ngôn rời khỏi đây không.

Đây là thành phố lớn.

Không chỉ đông người mà quản lý còn nghiêm ngặt, tôi không thể mãi giấu Mặc Ngôn được.

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận