“Ồ.”
Tôi chỉ vào anh ấy, giậm chân tức giận: “Anh lén lút đến biệt thự tận hưởng mà không dẫn em theo. Nếu em không nghi ngờ là anh dắt chó đi dạo thì có phải anh định không cho em đến ở biệt thự lớn luôn đúng không?”
Tôi biết rõ là mình đang vô lý, nhưng nếu không làm vậy, Mặc Ngôn sẽ không để ý đến tôi, chỉ quay lưng lại và xa cách tôi thôi.
Cách chúng tôi ở bên nhau mãi mãi giống như cách biệt bởi một vực sâu không thể vượt qua.
Hiện tại, tôi tức giận lườm anh ấy.
Anh ấy không thể tránh được, chỉ có thể ngẩng đầu nhẹ nhàng lắc đầu, phủ nhận lời cáo buộc của tôi.
“Vậy sao anh không đưa em đến sớm hơn? Còn phải đợi đến lúc em nghi ngờ anh cơ à?”
Tôi tiếp tục truy hỏi không tha, anh ấy nhìn tôi, lại liếc ra ngoài, mở miệng phát ra tiếng “ư ư”, cố gắng giải thích.
“Hứ!”
Tôi ngẩng cao cằm, cố gắng đè nén sự tự hào đang trào dâng.
Thấy chưa, tôi lợi hại chưa.
Đến cả xác sống cũng bị tôi chọc tức đến “ư ư” phát tiếng được rồi.
“Dù sao em không quan tâm, sau này anh không được rời xa em, tắm cũng phải tắm cùng, ngủ cũng phải ngủ cùng, ăn cơm cũng phải ăn cùng.”
Vô lý cỡ nào? Trung Nguyên Hoa Hạ có Vương Tiểu Y mạnh nhất!
Mặc Ngôn im lặng đi theo tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-13.html.]
Đi đâu?
Tất nhiên là đi tắm rồi, tôi đã lâu không được tắm dưới nước.
Mấu chốt là còn có nam thần kỳ cọ lưng cho.
Cảm giác này thật hạnh phúc.
Nhưng tôi vẫn tắm rất nhanh, sợ dùng hết nước, lần sau sẽ không có mà dùng nữa.
Sau đó tôi lục tung cả biệt thự.
Trà Đá Dịch Quán
Có hai tầng, trang trí sang trọng, sân vườn rộng lớn, tường bao quanh rất cao, còn có tầng hầm chứa đầy rượu vang đỏ.
“Chồng à, cuối cùng chúng ta cũng được sống trong biệt thự rồi, em yêu anh quá.”
Gặp tình cảnh thế này, đương nhiên là phải nhào vào lòng anh ấy, như một con gấu túi không đuôi bám chặt lên người anh, dí mặt vào mặt anh ấy mà hôn lia lịa.
Mắt anh ấy ngày càng đỏ, tôi hôn anh ấy mà anh ấy lại muốn ăn thịt tôi.
Tôi cũng chẳng ngại, nhìn anh ấy nhe răng “hề hề” cười.
Nếu không sợ anh giận, tôi đã dí cánh tay trắng nõn của mình vào miệng anh ấy cho anh ấy cắn rồi, để tôi cũng biến thành xác sống, hai đứa mỗi người vác một cái rìu, ra ngoài c.h.ặ.t x.á.c sống chơi.
Dù gì cũng là tận thế rồi, c.h.ế.t thì chết, có gì to tát đâu.
Thật ra tôi là một người rất bi quan, từ trước đến nay, cái c.h.ế.t đối với tôi cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ.
Nhưng Mặc Ngôn muốn tôi sống, mỗi lần tôi lộ ra suy nghĩ muốn trở thành xác sống, anh ấy đều rất tức giận, mắt đỏ ngầu đẩy tôi ra, rồi một mình ra ngoài c.h.é.m xác sống điên cuồng.
---