Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhà mình hết nước rồi.”
Cứ thế này mãi, tôi chưa thành xác sống cũng sẽ bị khô xác mất.
Dù sao tôi cũng chẳng có hệ thống, chẳng có gian lận gì, càng không có cái tin nhắn bí ẩn nào nhắc nhở tôi tích trữ trước khi bùng dịch.
Cho nên thật thê thảm, mới ngày thứ hai mà trong nhà đã cạn kiệt lương thực, ai mà biết có phải có người c.h.ế.t trong bể chứa nước không nữa — tóm lại, nước chảy ra từ vòi là máu.
Mặc Ngôn vẫn đứng sừng sững ở đó, không biết có hiểu tôi nói gì không.
Lúc này đã là ban đêm.
Tôi buồn ngủ rồi, khi thấy anh lại quay lưng lại, tôi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cửa ra vào có ba thùng nước khoáng to đùng cùng một đống đồ ăn vặt — bim bim, bánh quy, toàn là vị tôi thích.
“Chồng ơi, anh vẫn nhớ em!”
Trà Đá Dịch Quán
Tôi chạy tới, áp sát vào cửa nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.
Mặc Ngôn đứng đó quay lưng về phía tôi, lần này còn có thêm một cây rìu sắc lẻm trong tay.
Có lẽ tiếng tôi gọi đã thu hút lũ xác sống.
Bà lão hàng xóm nhà bên lao tới nhe răng muốn cắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-5.html.]
Mặc Ngôn vung rìu c.h.é.m xuống — đầu bà ấy bay ra, thân mình co giật ngã xuống, mất rất lâu mới chịu bất động.
“Chồng ơi~”
Tôi hạ thấp giọng, Mặc Ngôn từ từ quay lại, đôi mắt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào lỗ mắt mèo.
“Anh còn nhớ em thì gật đầu đi, hoặc ra hiệu gì đó cũng được.”
Tôi gần như dán sát cả người vào cửa.
Kết quả anh từ từ xoay người, quay lưng lại với tôi.
Ý là không nhớ tôi rồi.
“Mặc Ngôn, anh đừng tưởng như vậy là qua mặt được em!
Anh mà không phối hợp, em mở cửa xông ra ngay bây giờ đấy!”
Tôi tức điên.
Nhớ thì cứ nói là nhớ, còn giả vờ gì nữa!
Giả cái đầu anh á!
Thì đã sao chứ? Là xác sống thì sao? Tôi không phân biệt chủng loài đâu!
---