“Cô bé, nếu em không tránh ra, con xác sống đó sẽ ăn thịt em đấy.”
Chú kia lại hét lên.
“Anh ấy sẽ không ăn em đâu, anh ấy không phải xác sống, anh ấy là chồng em, anh ấy luôn bảo vệ em.”
Tôi nhìn chằm chằm họ, giọng run rẩy: “Xin mấy người đừng làm tổn thương chồng em, anh ấy chưa từng cắn ai, cũng chưa từng ăn ai cả.”
Mọi người nhìn nhau, họ không tin — làm gì có chuyện xác sống không cắn người.
Nhưng Mặc Ngôn vẫn đứng sau lưng tôi, không hề có hành động tấn công nào, khiến họ cũng bối rối, không dám nổ s.ú.n.g ngay.
Sau vài giây im lặng, cô gái kia đột nhiên bước về phía tôi.
“Đừng qua đây!”
Tôi lập tức quát lớn, tôi không thể để cô ta lại gần, không thể để cô ta xác định Mặc Ngôn đúng là xác sống, nếu vậy, anh ấy sẽ rất nguy hiểm.
“Đừng sợ, bọn tôi không có ác ý, sẽ không làm hại hai người đâu.”
Cô gái kia khựng lại.
Tôi tất nhiên biết họ không có ác ý với tôi, nhưng còn với Mặc Ngôn thì sao?
“Chạy!”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Ngôn, kéo anh ấy chạy về phía bãi đỗ xe bên cạnh.
“Này, cô bé!”
Họ gọi tôi, nhưng tôi kéo Mặc Ngôn chạy thục mạng, không dám quay đầu lại.
Trà Đá Dịch Quán
Bên đó là đồng loại của tôi, nhưng tôi chọn Mặc Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-15.html.]
Nhưng chưa chạy được mấy bước.
Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, kéo tay tôi đau nhói.
“Chạy đi mà?”
Tôi quay đầu hét lên với anh ấy, đối mặt là đôi mắt đỏ rực của anh.
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn lên, nước mắt lập tức tuôn ra: “Anh muốn làm gì?”
Tôi không phải không biết anh định làm gì, chỉ là không dám tin thôi.
Nên đến lúc này rồi, anh vẫn định bỏ rơi tôi, muốn đẩy tôi cho đám người đó.
Quả nhiên.
Trong tiếng chất vấn của tôi, Mặc Ngôn kiên quyết muốn hất tay tôi ra.
“Chồng à…”
Tôi vừa khóc vừa gọi anh, nhưng anh không chút biểu cảm, cứng rắn hất tay tôi ra.
“Em không muốn! Anh đừng hòng rũ bỏ em!”
Tay bị anh ấy đẩy ra một cái, tôi liền nhào đến.
Bám vào người anh như thể đã quá quen rồi, đến cả con lười chắc cũng không giỏi bám như tôi.
“Hai người đang làm gì thế?”
Cô gái kia nhìn mà mờ mịt, chú bác kia cũng nói: “Này này, chúng tôi không phải người xấu đâu nhé, cũng không phải bọn cướp chỉ cướp phụ nữ bỏ đàn ông đâu ha.”
Họ không nhận ra Mặc Ngôn là xác sống.
Tôi sững người, quay sang nhìn Mặc Ngôn, ánh mắt đỏ rực đã che lấp đi vẻ trắng đục c.h.ế.t chóc đặc trưng của xác sống, nên họ không nhận ra.