Người bảo hộ xác sống

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Auuu auuu..."

Anh đột nhiên gầm lên như dã thú, quay đầu lao ra ngoài.

Trà Đá Dịch Quán

"Chồng!"

Tôi gọi anh, nhưng anh không quay đầu, biến mất khỏi tầm mắt.

Chạy rồi.

Mặc Ngôn bỏ chạy như trốn tránh.

Tôi dán lên cửa chờ mãi, hơn hai tiếng mà anh vẫn chưa quay lại.

Chân tôi tê rần, muốn ra ngoài tìm nhưng không dám, đành dựa vào cửa trượt xuống, nước mắt không kiềm được lăn dài.

Mặc Ngôn sẽ không thật sự bỏ đi luôn chứ?

Biết thế tôi đã không trêu anh.

Biết rõ người ta thèm, tôi còn dí tay lên miệng anh bảo cắn.

Đây là hành động gì cơ chứ?

Đổi lại là tôi, nếu đã đói tới mức ấy, mà Mặc Ngôn còn vẫy thịt xiên trước mặt, tôi không nổi điên thì cũng sẽ đập c.h.ế.t anh luôn cho hả giận.

Trời đã sáng hẳn.

Tôi len lén nhìn ra từ cửa sổ, thấy vài con tang thi đang lang thang.

Nửa tháng nay, chưa thấy một bóng người sống, không biết trong cái khu thành phố thu nhỏ này còn ai không, nhưng không có Mặc Ngôn, tôi chắc đã bị tang thi cắn chết, hoặc c.h.ế.t đói từ lâu rồi.

Anh đến rồi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-11.html.]

Anh đến rồi...

Mặc Ngôn xuất hiện, tay cầm rìu, vung tay c.h.é.m thẳng vào đầu lũ tang thi.

Cảnh tượng vừa đẫm m.á.u vừa bạo lực.

Tôi suýt hét toáng lên, vội bịt chặt miệng lại.

Anh c.h.é.m một phát một con.

Bất ngờ, anh quay đầu nhìn tôi, mắt vẫn đỏ ngầu như máu.

Anh đang trút giận.

Trước kia anh dịu dàng, nho nhã bao nhiêu, giờ thành tang thi thì bạo lực bấy nhiêu.

Nhưng tôi không sợ, nhìn anh c.h.é.m từng con một, tôi chỉ thấy—ôi chao, đúng là nam thần của tôi, thật mạnh mẽ, thật soái, thật ngầu...

Nếu không sợ dẫn tang thi tới, tôi đã vỗ tay huýt sáo, hét to: "Chồng tuyệt vời, chồng là số một..."

Nhưng càng nhìn càng thấy lo.

Mặc Ngôn như phát điên, c.h.é.m mãi không dừng, c.h.é.m liên tục.

Lũ tang thi trong mắt anh như củi khô, còn anh như người chẻ củi không biết mệt, tay không ngơi nghỉ, mắt không hề chớp.

Tôi dán mặt vào cửa sổ nhìn, thấy anh càng lúc càng đi xa, sắp khuất khỏi tầm nhìn, vội vàng gọi lớn:

"Chồng ơi, quay lại đi, đừng bỏ em lại. Em thề, em sẽ không trêu anh nữa."

Thật mà, em sẽ không dám nghênh ngang giơ tay giơ chân ra trước mặt anh nữa, sẽ ăn mặc kín đáo, không hở tý nào.

Anh khựng lại, cứng ngắc và chậm rãi quay đầu nhìn tôi.

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận