Người bảo hộ xác sống

Chương 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ha, bọn em có thể làm gì chứ? Chỉ là muốn khoe khoang chút tình cảm thôi, lâu lắm rồi không gặp người, hơi kích động một tí.”

Tôi cố gắng gượng cười, vừa giải thích vừa siết chặt lấy Mặc Ngôn, bám lấy không chịu buông. Đừng mong thoát khỏi tôi.

Bọn họ đều cạn lời, nhất là cô gái kia, khóe miệng còn giật giật: “Ờm, hai người muốn đi cùng bọn tôi không? Chúng tôi đã lập khu an toàn, chỗ đó không có xác sống.”

“Không cần!”

“Bọn em an toàn lắm, không dám làm phiền mọi người đâu.”

Tôi liên tục xua tay, rồi kéo Mặc Ngôn lại, hạ giọng: “Đi, không đi thì nếu bọn họ muốn g.i.ế.c anh, em sẽ c.h.ế.t cùng anh.”

Anh ấy nhìn tôi chăm chú.

Tôi cũng nhìn lại, những lúc như thế này, anh ấy vĩnh viễn không thể thắng nổi ánh mắt tôi.

Cuối cùng anh ấy vẫn ôm tôi rời đi.

Bọn họ không đuổi theo. Tôi ngồi lên xe mới thở phào nhẹ nhõm.

Tóm lại là đã trở về biệt thự.

Tôi đóng cửa, kéo rèm, nhìn chằm chằm vào Mặc Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

Tên này dám muốn vứt bỏ tôi? Anh ta làm sao dám chứ, đúng là đối xử quá tốt với anh ta nên khiến anh ta quên mất ai mới là người làm chủ trong cái nhà này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-16.html.]

“Muốn bỏ em đúng không?”

“Anh gấp không chờ nổi muốn vứt em cho người khác đúng không?”

Trà Đá Dịch Quán

Tôi từng bước tiến tới, Mặc Ngôn lùi từng bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, hai tay yếu ớt chắn trước n.g.ự.c để cản tôi lại.

“Em nhìn ra rồi, anh luôn cố tình giữ khoảng cách với em, tất cả chỉ để chờ hôm nay đúng không? Để hôm nay vứt em đi?”

Câu cuối cùng tôi nghiến răng nghiến lợi mà nói, đưa tay đẩy vào n.g.ự.c anh ấy.

Tên này sao dám!

Không hề hỏi ý tôi, lén lút tự quyết định mọi thứ.

Mặc Ngôn lắc đầu, ra sức muốn giải thích, “ư ư” muốn nói cái gì mà loài người với xác sống không thể có tương lai gì đó.

Tôi thèm để ý sao?

Nói đạo lý thì ai mà chả nói được, vấn đề là anh có làm được không cơ!

Tôi nhón chân, trực tiếp hôn lên môi anh ấy.

Lạnh buốt.

Không có chút nhiệt độ nào.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh ấy nhanh chóng dâng lên sắc đỏ đáng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận