Mặc Ngôn ngẩn người, hoảng hốt quỳ xuống nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó.
Tôi liền vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên.
Muốn bỏ em? Không có cửa đâu! Kể cả anh là xác sống, em cũng vẫn thu luôn.
Đúng là trong họa có phúc.
Tôi phát hiện mình có thể hôn anh ấy, mà bản thân lại không bị biến dị.
Có lẽ phải bị xác sống cắn mới lây.
Mặc Ngôn không cắn tôi, cho nên tôi không bị lây virus xác sống.
Vậy thì thật sự là chuyện lớn rồi.
Tôi ngày ngày biến thành kẻ chuyên gặm Mặc Ngôn, thừa dịp anh ấy không để ý là liền nhào tới hôn.
Lúc đầu anh còn né.
Về sau thì chai mặt luôn, mặc kệ tôi làm gì thì làm, mặc cho tôi muốn sờ đâu thì sờ.
Chiến dịch phản công của loài người diễn ra rất nhanh.
Trà Đá Dịch Quán
Sáng sớm, tôi đang ngủ ngon thì bị tiếng còi ngoài cửa đánh thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-bao-ho-xac-song/chuong-18.html.]
Khu vực này đã được dọn sạch xác sống, yêu cầu những người sống sót đến trung tâm cộng đồng đăng ký, còn có thể nhận vật tư cần thiết miễn phí.
Khi tôi tới nơi, hàng người đã xếp dài. Ai nấy ánh mắt đều tràn đầy kích động, không che giấu được niềm vui trên khuôn mặt, nhưng cũng có nhiều người không cười nổi, trong mắt không còn ánh sáng.
“Này cô gái, dì từng gặp cháu rồi, sao chỉ có mình cháu thế?”
Đang xếp hàng, phía trước có một dì lớn tuổi quay đầu lại nhìn thấy tôi, cười tươi như hoa.
“Hả?”
Tôi sửng sốt.
“Dì phải cảm ơn chồng cháu, chính cậu ấy đã cứu dì, còn dọn sạch cả lũ xác sống ở khu này nữa, đúng là người tốt!”
“À mà, cậu ấy là chồng cháu đúng không?”
“Dì từng thấy hai người đi cùng nhau, còn lên xe chung nữa.”
Dì ấy bước tới nắm lấy tay tôi, giọng nói còn khá lớn.
Mọi người lập tức liếc nhìn tôi, bắt đầu xì xào bàn tán về một chàng trai nào đó.
Người cầm rìu c.h.é.m xác sống.
Còn mặc áo sơ mi trắng, mỗi lần xuất hiện đều sạch sẽ gọn gàng.
Lúc rời đi thì dính đầy máu.
Nhưng khi trở lại lại vẫn sạch sẽ như cũ, nhìn rất đẹp trai.