Ngoài cổng truyền tiếng gọi:
“Bạch Đào ở trong chăng?”
Lúc , Triệu Bạch Đào đang trong viện, ngắm vườn rau hôm qua chăm sóc. Quả nhiên là nhờ Linh tuyền, mấy luống rau lớn thêm một đoạn, xanh biếc tươi . Nghe tiếng, nàng lập tức đến là ai.
Nàng bảo nữ nhi Ngữ Ninh mở cổng, bản cũng từ vườn bước .
Quả nhiên, đến chính là Trình Trúc Nguyệt. Nàng tiến vồn vã:
“Ôi chao, từ trấn trở về, liền đồn đãi chuyện trong nhà ngươi. Vừa bỏ đồ xuống liền vội tới thăm.”
Triệu Bạch Đào mỉm nhàn nhạt:
“Đa tạ Trúc Nguyệt hữu tâm.”
Mời trong , Trình Trúc Nguyệt lập tức đảo mắt quanh, ngó dáng vẻ Bạch Đào, thấy nàng dung nhan vẫn an , liền cất giọng than thở:
“Anh Chiêu An thật đáng tiếc a… Về ngươi cùng hài tử , trong bụng còn mang thêm một đứa nữa.”
Triệu Bạch Đào khẽ xoa bụng, buông một tiếng thở dài:
“Chỉ thể từng bước mà thôi. Ta tin trời xanh sẽ chẳng phụ .”
Trình Trúc Nguyệt ánh mắt láo liên, ghé gần, hạ giọng :
“Ta từ phủ Ngô viên ngoại trở về, còn gặp cả Ngô công tử nữa.”
Năm xưa Trình Trúc Nguyệt từng nha trong phủ Ngô, về tuổi lớn, liền gả về thôn Tống gia.
Nguyên chủ vốn tính lãnh đạm, cũng chẳng quá cận với nàng. bởi ngày thường nàng , lâu dần cũng quen mặt mà đôi ba câu chuyện. Chỉ là nhớ , khi Trình Trúc Nguyệt nhiều lén lút xướng những lời mập mờ mặt nguyên chủ, e rằng chẳng đắn. Nhiều nguyên chủ chịu nổi phu quân Tống Chiêu An, cũng phần do nữ nhân mà .
Trình Trúc Nguyệt thấy Triệu Bạch Đào đáp, tiếp:
“Ta thật đau lòng ngươi. Nam tử như Chiêu An, đoản mệnh như thế. Một nuôi hài tử, khổ cực lắm. Ngươi xinh như vầy…”
Bộ dáng dường như hết sức lo lắng cho nàng.
Quả thực, ở cái thời , phụ nhân góa bụa mang theo hai hài tử, đúng là chẳng dễ. Nguyên chủ bởi thế mà bi thương tuyệt vọng, cuối cùng rời , nhường xác cho Triệu Bạch Đào.
Bạch Đào khác. Nàng vốn xuất bần hàn, từng tay trắng mà gây dựng cơ nghiệp, khổ cực nào nếm qua? Nay thêm gian kỳ diệu trong tay, nàng tin thể nuôi dạy hài tử trưởng thành, chẳng cần dựa kẻ khác.
Trình Trúc Nguyệt thừa cơ tiến gần, hạ giọng:
“Ngươi với Chiêu An vốn cũng chẳng bao nhiêu tình nghĩa. Nói thực, Ngô công tử mới thấy ngươi một , về liền nhớ mãi chẳng quên. Chi bằng để mai, ngươi gả Ngô gia, đảm bảo ăn sung mặc sướng cả đời.”
Triệu Bạch Đào liền chau mày, giọng cũng cao hẳn:
“Ta thật lấy tiếc coi ngươi là bằng hữu. Phu quân mới mất, ngươi liền đến mấy lời , chẳng sợ hồn phách đêm khuya tìm ngươi ?”
Trình Trúc Nguyệt nàng quát, cả kinh. Trước nay Bạch Đào vốn nhã nhặn dịu dàng, năng nhỏ nhẹ, nay bỗng dám lớn tiếng như , thật là khác lạ.
Triệu Bạch Đào bỗng lên, dứt khoát mở rộng cổng viện, cao giọng mặt :
“Ai dám thương Chiêu An? Ta cùng phu thê ân ái, sống là của Chiêu An, c.h.ế.t là quỷ của Chiêu An. Ta Triệu Bạch Đào ở đây: quyết tái giá! Ta sẽ dựa chính bản lĩnh của mà nuôi lớn hai hài tử.”
Nàng cố ý nhân cơ hội để rõ. Hài tử trong bụng còn sinh, mà kẻ trong thôn nhăm nhe toan tính. Họ thấy nàng mười lượng bạc, nhà cửa rộng rãi, dung mạo xinh , chẳng ham hố một phần?
Trình Trúc Nguyệt hoảng hốt kéo tay nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-9.html.]
“Đừng, đừng, chỉ là đùa thôi mà.”
Bạch Đào thấy động, tụ tập tới đây, càng cao giọng:
“Có ai đùa như ngươi chăng? Phu quân mới khuất núi, ngươi toan gả cho kẻ khác. Xem Triệu Bạch Đào thật lầm . Từ nay chẳng coi ngươi là bằng hữu nữa.”
Người trong thôn tiếng liền nhanh bước đến:
“Ấy da, chuyện gì thế, Bạch Đào nổi giận dữ ?”
Triệu Bạch Đào lập tức tiếp lời, cho cả thôn rõ:
“Các thẩm các bá, xin các vị phân xử giúp . Phu quân Chiêu An mới tạ thế, hài tử trong bụng còn chào đời, mà Trình Trúc Nguyệt tới giới thiệu nam nhân khác cho . Chẳng lẽ Triệu Bạch Đào rời nam nhân liền chẳng sống nổi?”
Cả mặt Trúc Nguyệt đỏ bừng, ngờ Bạch Đào hôm nay khác hẳn, dám to chuyện mặt cả thôn.
Nàng bèn cứng giọng:
“Ta chỉ tiện miệng mà , ngươi cần gì chấp nê. Ta cũng là vì nghĩ cho ngươi. Nữ nhân mang hài tử, cuối cùng cũng tái giá, chẳng thà gả sớm gả chỗ . Ngô công tử là bậc tài bậc nhất ở Hà Nguyên trấn, ngươi góa phụ dắt theo hai hài tử, chịu để mắt tới ngươi là phúc phận hiếm .”
Triệu Bạch Đào xong, chỉ nhạt:
“Nếu Ngô công tử thật như thế, chẳng lúc ngươi nha ở Ngô phủ ngày đêm mơ tưởng ? Thế thì để dành cho chính ngươi . Ta Triệu Bạch Đào cần.”
Lời thốt, trúng ngay chỗ yếu, khiến Trúc Nguyệt thẹn giận:
“Triệu Bạch Đào, ngươi ăn hồ đồ, xé nát miệng ngươi!”
Trước còn Chiêu An che chở, nàng chẳng dám càn. Nay Chiêu An mất, Bạch Đào góa bụa, còn dám mạnh miệng. Trúc Nguyệt hung hăng xông lên.
Triệu Bạch Đào ngờ nàng thực sự động thủ, may mà né nhanh, núp lưng một vị đại nương, cất tiếng quát:
“Trình Trúc Nguyệt, đang mang thai, ngươi dám động thủ hại , nếu cùng hài tử trong bụng xảy sơ suất, xem Tống gia để ngươi yên !”
Nàng nhắc tới Tống gia, Trúc Nguyệt thoáng sững , trong thôn kịp thời kéo .
“Thôi nào, thôi nào! Đều là trong một thôn, ngẩng đầu chẳng thấy cúi đầu gặp, cớ náo loạn đến thế?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Trúc Nguyệt ngăn, n.g.ự.c phập phồng tức giận. Nàng ngẩng lên, thấy phu quân Tống Thành Hà trong đám đông, sắc mặt âm trầm, bất giác run lên. Cuối cùng chỉ hậm hực buông một câu:
“Ta lười với ngươi, hứ!”
Rồi xoay bỏ .
Triệu Bạch Đào thở phào, cũng âm thầm cảnh giác. Không ngờ Trúc Nguyệt dám tay, từ nay nhất định đề phòng hơn. Với nàng, gì trọng bằng hài tử trong bụng.
Đối mặt dân thôn, nàng mỉm hành lễ:
“Đa tạ các vị khuyên can. Lời xin một nữa: Triệu Bạch Đào quyết tái giá. Ta cùng phu quân Chiêu An tình nghĩa sâu nặng, nay mất, lòng đau thấu gan ruột. Về , ai dám mặt nhắc đến chuyện tái giá, thì chớ trách cầm chổi đuổi thẳng.”
Nghe , đám vốn tâm tư liền nghẹn , song cũng kẻ khuyên giải:
“Bạch Đào, chúng hiểu lòng ngươi. Chiêu An mất, ngươi cùng hài tử vẫn sống. Người sống thì nghĩ về phía , tìm một chỗ dựa cũng là lẽ thường.”