Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không nhờ linh tuyền chăng, sữa của Triệu Bạch Đào vô cùng dồi dào, tiểu nữ nhi chẳng mấy chốc b.ú no.

Tống mẫu nhân lúc liền gợi chuyện, dời sự chú ý của nàng:

“Hài tử còn đặt tên .”

Tên của Tống Ngữ Ninh năm xưa vốn định là Hạ Nha, nhưng Triệu Bạch Đào nhất định chịu, cuối cùng mới đổi thành Ngữ Ninh. Dẫu Tống mẫu chữ, song bà cũng hiểu rõ, cái tên so với Hạ Nha êm tai hơn nhiều.

Triệu Bạch Đào ôm lấy tiểu hài tử trong lòng, mắt ánh dịu dàng, chậm rãi :

“Liền gọi là Tống Ngữ Niệm , coi như một niệm tưởng nhớ Chiêu An.”

Tống mẫu xong, trong lòng chợt nhói, khóe mắt cay xè:

“Được, Niệm nhi, cái tên lắm. Chiêu An trời thấy ắt cũng vui lòng.”

Nói đoạn, bà vội vàng ngoài:

“Ta xem Ninh nhi ăn xong .”

Triệu Bạch Đào theo bóng bà lau lệ rời , trong lòng cũng thấy xót xa.

Nàng yên tâm ở cữ. May Tống mẫu là dễ ở chung, tận tâm chăm sóc, nên tháng nàng ở cữ coi như chu .

Tiểu Ngữ Niệm ngày một khôn lớn, nảy nở trông thấy, chẳng mấy chốc Triệu Bạch Đào mãn tháng.

Nàng từ trong gian lấy túi bạc, cân nhắc thì sinh một hài tử, phí tổn nhỏ, trong tay chẳng còn bao nhiêu, nhanh nghĩ cách kiếm bạc.

Trong viện, luống rau mọc xanh . Rau nhà nàng vị ngon, song bạc vốn chẳng còn, tạm thời đành dựa đó mà xoay sở. Triệu Bạch Đào tính bụng: chi bằng trấn xem ai mua rau .

Nàng dặn dò Tống mẫu, đem hai hài tử giao cho bà, còn thì gùi một cái sọt tre, bên trong chất ít cải trắng cùng củ cải, thong thả đầu thôn chờ xe trâu.

Tống mẫu bóng lưng nàng, cúi xuống tiểu oa trong tay, bất giác lắc đầu thở dài. Cải trắng, củ cải nhà nào chẳng , đem bán mấy đồng? Huống hồ, chỉ một gùi rau, tiền bán còn chẳng đủ trả công xe trâu.

Song bà cũng rõ, Triệu Bạch Đào xưa nay chẳng chịu lời khuyên. Để nàng nếm chút vấp váp cũng , mới hiểu bạc tiền khó kiếm, mà tiết kiệm.

Ra đến đầu thôn, tán đa cổ thụ một cỗ xe trâu chờ sẵn. Trên xe hai .

Triệu Bạch Đào bước lên, lễ phép hỏi:

“Đi trấn chăng?”

Người xe đều là dân Tống gia thôn, tuy nàng quen, nhưng bọn họ ai nấy đều rõ nàng.

Một vị đại nương xe :

“Phải đó, đó. Bạch Đào tháng ? Nay là định lên trấn ư?”

Triệu Bạch Đào nhoẻn :

“Vâng, đúng .”

“Vậy thì mau lên, xe sắp khởi .”

Hạt Dẻ Nhỏ

Triệu Bạch Đào tay chân nhẹ nhẹn, leo lên xe, tìm một góc xuống.

Xe trâu đơn sơ, chẳng mui che, chỉ trải mấy lớp rơm khô, đều ngay đó.

Đại nương đưa mắt gùi tre bên cạnh nàng, thuận miệng hỏi:

“Bạch Đào, ngươi lên trấn gì thế?”

Triệu Bạch Đào cũng giấu giếm, mỉm đáp:

“Gùi ít rau, đem lên trấn xem bán chăng.”

Ngồi kế bên đại nương là một thiếu phụ trẻ, liền vươn cổ , bĩu môi:

“Hầy, ai gùi mấy cọng rau bán? Lại còn cải trắng, củ cải thì nhà nào chẳng ? Chẳng đáng mấy đồng . Tiền bán còn chẳng đủ trả công xe trâu chứ.”

Đại nương vội kéo tay nàng , gượng:

“Ít thì bán nhanh thôi.”

Triệu Bạch Đào vẫn điềm tĩnh, :

“Chỉ là thử vận khí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-14.html.]

lúc thêm hai nữa lên xe, câu chuyện liền tạm dừng.

Một lát , Tống đại gia khoác tay lưng, thong thả bước tới. Thấy xe đầy, ông vung roi trâu:

“Ngồi vững cả nhé, thôi.”

Dọc đường, tò mò hỏi. Triệu Bạch Đào chỉ thuật chuyện đem rau lên trấn. Ai nấy đều thầm lắc đầu, ngẫm bụng: Quả là tiểu thư từng nếm khổ, mới vác một gùi rau đem bán, thật nực .

Từ Tống gia thôn tới Hà Châu trấn chừng ba mươi dặm, đầy một canh giờ tới nơi.

Mọi lục tục xuống xe. Triệu Bạch Đào cũng xuống, trao cho Tống đại gia ba đồng tiền:

“Đại gia, khi nào trở ?”

“Chừng giờ Thân.” – ông đáp.

Xác nhận xong, Triệu Bạch Đào quả quyết xách gùi, thẳng tiến trấn.

Hà Châu trấn rộng lớn, tấp nập. Nàng quan sát, thấy hai bên đường đủ loại hàng quán: kẻ bán bánh bao, bán mì, cũng nhiều quầy bán rau.

Rẽ sang một con phố khác, thưa hơn, nhưng ai nấy y phục đều tinh xảo, sang trọng. Hàng quán nơi đây cũng cao cấp: tiệm vải vóc, gạo thóc, cửa hàng phấn son. Nổi bật nhất, ở chỗ đất nhất là một tòa tửu lâu – Mãn Nguyệt Lâu.

Triệu Bạch Đào còn nhớ rõ, năm Tống Chiêu An đầu đưa nàng về Tống gia thôn, từng cùng nàng dùng cơm ở nơi .

Hôm nay mục đích bán rau, nàng cũng nhắm tới tửu lâu .

Nàng cửa chính, mà vòng cửa hông. Vừa vặn lúc một xe rau chở tới. Triệu Bạch Đào kiên nhẫn chờ xe rời , mới tiến đến.

“Đại ca, xin dừng bước.”

Quản sự của Mãn Nguyệt Lâu là Vương Hữu Tài đầu . Trước mắt chỉ thấy một thiếu phụ ăn mặc đơn sơ, song dung nhan xinh hiếm thấy.

Vương Hữu Tài ôn hòa hỏi:

“Cô nương việc gì chăng?”

Triệu Bạch Đào đặt gùi tre xuống, lễ độ giới thiệu:

“Tiểu nữ là Tống gia thôn, trong nhà tự trồng ít rau, hỏi đại ca tửu lâu cần chăng?”

Vương Hữu Tài thoáng qua gùi cải, bật , lắc đầu:

“Chúng nguồn cung riêng, cô cũng thấy đấy, chiếc xe chính là chở rau tới.”

Triệu Bạch Đào gật đầu:

“Tiểu nữ thấy. rau nhà khác, mong đại ca nếm thử một chút.”

Vương Hữu Tài mấy cây cải trắng trong gùi, quả nhiên tươi non, to hơn thường thấy. Lại nghĩ lượng chẳng nhiều, bèn thuận miệng:

“Thôi , lấy cả, tiểu nhị, cân trả tiền đồng cho cô nương.”

Nói định trong.

Triệu Bạch Đào vội cất tiếng giữ :

“Đại ca chậm bước. Rau cùng rau ngoài chợ giống, giá cũng đồng.”

Vương Hữu Tài dừng , cau mày:

“Ồ? Vậy giá bao nhiêu?”

“Thập văn một cân.”

“Ngươi bao nhiêu?”

“Thập văn một cân.” – nàng bình thản lặp .

Vương Hữu Tài bật khẩy:

“Cô nương, đây là cướp bóc ?”

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận