Chỉ một thoáng chớp mắt, Triệu Bạch Đào liền thấy trong một nơi tựa chốn bồng lai. Trước mắt là căn nhà tranh đơn sơ, cửa dòng suối nhỏ róc rách chảy, nước suối trong vắt đến mức thấy rõ đá cuội nơi đáy. Bên cạnh là mấy cây xanh tươi, cành đậu một con vũ nhỏ, lông xanh biếc óng ánh, miệng líu ríu gọi:
“Hoan nghênh chủ nhân, hoan nghênh chủ nhân!”
Triệu Bạch Đào ngạc nhiên thốt lên:
“Ngươi… ? Đây là nơi nào?”
Anh vũ lắc đầu, chao cánh bay vòng một lượt đáp:
“Đây là Linh Tuyền gian, là tiểu quản gia của ngươi – Lục Bảo.”
Nói xong, nó còn cố ý vẫy vẫy nhúm lông xanh biếc đầu, như thể đắc ý với màu sắc .
Triệu Bạch Đào vốn qua ít truyện xuyên , trong lòng lập tức nảy một ý nghĩ – chẳng lẽ đây chính là “ gian” trong truyền thuyết của những xuyên giả?
Nàng khó nén mừng rỡ. Không gian trong tay, chẳng thiên hạ đều dễ bề ứng phó?
“Ý ngươi là… đây là gian thuộc về ?”
Anh vũ gật đầu liên hồi:
“ ! Không gian ký thác trong ngọc bài, trải qua bao năm tháng, rốt cuộc cũng đợi đến ngươi – chủ nhân chính thức.”
Nghe , Triệu Bạch Đào mới nhớ đến khối ngọc màu lục thường mang ngực. Ngọc hẳn là vật tổ truyền của nương gia nguyên chủ. Không ngờ nàng chiếm chút tiện nghi.
“Vậy… gian công dụng chi?”
Nàng đảo mắt quanh – chỉ thấy một tiểu viện nông gia bình thường. Ngoài việc bầu trời trong xanh hơn, nước suối ngọt lành hơn, khí tươi mát hơn, dường như chẳng thấy chỗ nào khác biệt.
Lục Bảo xòe cánh đắc ý:
“Công dụng thì nhiều lắm! Ở đây thể cất giữ vạn vật; Linh tuyền thể tẩm bổ thể; hoa màu gieo trong đều lớn nhanh vượt bậc.”
Hai mắt Triệu Bạch Đào sáng rực. Nàng lập tức cúi xuống vốc một ngụm suối trong, uống thử. Quả nhiên, vị ngọt thanh mát, hương vị ngon lành nhất trong đời nàng từng nếm. Không nhịn , uống thêm mấy ngụm.
Lục Bảo bay vòng vòng mặt nàng, đắc ý líu lo:
“Thế nào? Có ngon ? Ta cho chủ nhân , rau quả tưới bằng Linh tuyền , ăn ngon bổ đó nha!”
Hẳn là lâu lắm nó chuyện trò cùng ai, nên huyên thuyên mãi ngớt. Triệu Bạch Đào cũng dần hiểu cách sử dụng gian .
lúc nàng hỏi thêm, bỗng bên tai vang lên tiếng nỉ non. Chính là giọng Ngữ Ninh!
“Ngữ Ninh!”
Chỉ một thoáng, nàng về phòng bếp. Vội vàng chạy tịnh thất, quả nhiên thấy nữ nhi còn đang chìm trong mộng, khóe mắt ướt đẫm lệ, thút thít gọi:
“Cha… đừng …”
Triệu Bạch Đào đau lòng khôn xiết, khẽ lay lay con:
“Ninh nhi, tỉnh thôi. Có nương ở đây, đừng sợ.”
Ngữ Ninh chớp mắt mở , thấy nương thì òa lớn:
“Nương! Con gọi cha mãi mà cha đáp…”
Triệu Bạch Đào vội dỗ:
“Đó chỉ là mộng thôi, trong mộng đều là giả cả.”
Nàng hiểu, tiểu oa còn nhỏ, bao biến cố ắt dễ sinh ác mộng.
Dỗ dành một hồi, Ngữ Ninh mới nguôi dần. Triệu Bạch Đào liền hỏi:
“Ninh nhi đói bụng ? Nương món ngon cho con nhé?”
Ngữ Ninh gật gù.
Triệu Bạch Đào liền bếp. Nàng nãy lấy ít dưa muối, ngâm thêm một nắm đậu đũa khô. Nếu tìm trứng gà, hoặc ít thịt, ít trứng, mẫu nhi hai cũng coi như đủ bữa.
Chợt nhớ trong ký ức, nhà còn nuôi mấy con kê, vốn do Chiêu An khi xưa mua về, hằng ngày đều do chăm sóc. Sau khi Chiêu An mất, nguyên chủ thường quên cho ăn, gà vốn ngày nào cũng đẻ trứng, nay chỉ ba hôm năm bữa mới một.
Triệu Bạch Đào kéo tay nữ nhi:
“Ninh nhi, chúng xem gà đẻ trứng .”
Ngữ Ninh vốn thích nhất mấy con kê, vui vẻ reo lên:
“Đi tìm trứng nào!”
mẫu nhi hai sân, tới chuồng tiếng gà đói kêu inh ỏi. Quả nhiên, từ hôm qua đến nay ai cho chúng ăn.
Triệu Bạch Đào mở chuồng thả gà , chúng lao như bay. Nàng trộn ít cám với nước Linh tuyền, rải xuống cho gà ăn. Lạ , gà ăn xong tinh thần phấn chấn hẳn, bộ lông óng mượt sáng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-7.html.]
Ngữ Ninh thì chui chuồng, vui mừng reo:
“Nương, trứng !”
Nàng giơ hai quả trứng nhỏ.
Triệu Bạch Đào nhận lấy, hỏi:
“Trong còn quả nào ?”
Ngữ Ninh thò đầu , tiếc nuối đáp:
“Hết ạ.”
Triệu Bạch Đào cất kỹ trứng, tới mảnh vườn Chiêu An từng gieo hạt. Nay cỏ dại mọc um tùm, lấn át cả rau.
Nàng nhổ thử vài lá cải, đào mấy củ la bặc nhỏ bằng cổ tay nữ nhi, song cũng gắng hái thêm ít rau ăn . Nhổ thêm ít hành, ít tỏi. Nghĩ bụng lát nữa ăn xong sẽ lấy Linh tuyền tưới thử, khôi phục .
Đang loay hoay, ngoài cửa vang tiếng gõ.
“Là ai?”
Giọng Đại nhi vọng :
“Tam thẩm, gia gia sai con đưa ít rau sang.”
Ngữ Ninh thế mừng rỡ, lon ton chạy mở.
“Đại ca ca!”
Đại nhi gùi sọt rau, đặt xuống cửa vội ngay.
Triệu Bạch Đào thấy trong sọt cải trắng, củ cải, thêm nắm cửu thái, mấy quả trứng gà.
Nàng sang với nữ nhi:
“Bữa trưa, chúng trứng xào cửu thái nhé?”
Ngữ Ninh vỗ tay:
“Ninh nhi thích ăn!”
Triệu Bạch Đào liền dắt con bếp. Nàng lấy ít Linh tuyền, dùng để nấu cơm, rửa rau. Lấy trong chạn một miếng thịt muối, cắt vài lát.
Chẳng mấy chốc, bàn một đĩa la bặc xào thịt muối, một đĩa cải trắng xào, một đĩa trứng xào cửu thái.
Ngữ Ninh thấp bé, vặn chỉ nhón đến mép bếp, đôi mắt sáng tròn dõi theo từng món ăn. Triệu Bạch Đào gắp một miếng trứng, đưa cho con nếm thử.
“Ngon ?”
Ngữ Ninh rạng rỡ:
“Ngon lắm ạ!”
Triệu Bạch Đào cũng thử, quả nhiên hương vị so với thường ngày ngon hơn hẳn, hẳn là nhờ nước Linh tuyền.
Cơm bưng lên bàn, mẫu nhi hai ăn nhanh. Ăn xong, Ngữ Ninh xoa bụng nhỏ, hí hửng khoe:
“Bụng con căng tròn , no quá!”
Triệu Bạch Đào khẽ xoa bụng con, thì chợt cảm giác trong bụng , tiểu oa cũng đá một cái thật mạnh. Nàng bật :
“Ôi, tiểu oa , sức nhỏ .”
Ngữ Ninh ngạc nhiên hỏi:
“Nương, đang đạp ?”
Triệu Bạch Đào cố ý trêu:
“Con là ? Nhỡ là thì ?”
Ngữ Ninh nghiêm túc đáp, giọng non nớt:
“Cha từng , nương sinh thêm một nữa là thôi, sinh nở đau đớn lắm.”
Triệu Bạch Đào sững . Bao lâu xuyên tới đây, tuy từng gặp mặt, nhưng cái tên Tống Chiêu An vẫn luôn quanh quẩn trong sinh hoạt hằng ngày.
Trong ký ức nguyên chủ, hình ảnh về Chiêu An chẳng nhiều. Chỉ hình cao lớn, trầm mặc ít lời, mỗi nàng ngẩng đầu đều thấy bóng dáng cao sừng sững. Lời qua tiếng ít, giao tiếp nhiều nhất chỉ là nơi giường chiếu, mỗi đều khiến nguyên chủ đau sợ, dần nảy sinh kiêng kị.
qua miệng khác, nàng Chiêu An kỳ thực là . Đáng tiếc, tuổi hãy còn xanh, yểu mệnh lìa đời…
Hạt Dẻ Nhỏ